- Truyền thừa!
Yêu Hồ Vương nói:
- Ta cũng nghe qua, chỉ là không biết truyền thừa gì!
- Có thể lưu lại truyền thừa, liền ý nghĩa có chính thống, mà có thể được chính thống, ít nhất cũng là cường giả trên Thánh giả. Mà ở Trung Thổ Thần Châu, cường giả trên Thánh giả, kỳ thật thực lực chỉ sợ là chúng ta không cách nào tưởng tượng. Mà nếu Lâu Thiên Tiêu đạt được cường giả loại này truyền thừa, thực lực chỉ sợ đạt đến một trình độ cực kỳ khủng bố!
Ma Sư Vương trầm giọng nói:
- Tóm lại, sau ngày hôm nay, chỉ sợ Thanh Châu sẽ thay đổi thời tiết!
- Hắn đến rồi!
Yêu Hồ Vương đột nhiên nhìn về phía xa.
Vân Tiêu Thành.
- Dương Diệp đến rồi!
Trong thành, không biết ai rống lên một tiếng, lập tức, vô số người nhìn lại.
Bên ngoài cửa thành, một nam tử mặc thanh y, lưng vác hộp kiếm màu xanh đang đi về phía Vân Tiêu Thành.
- Dương Diệp, người này là Dương Diệp, ta đã thấy hắn, chính là hắn lúc trước một kiếm chém giết Thánh giả, lúc ấy thật sự là sáng mù mắt ta!
- Tuy không biết thực lực chân chính của hắn như thế nào, nhưng dám đến Vân Tiêu Thánh Điện cùng Lâu Thiên Tiêu quyết chiến, phần gan dạ này, cũng đủ để cho người bội phục. Phải biết, đây chính là địa bàn của Vân Tiêu Thánh Điện ah.
- Cái này là phong thái kiếm tu... Kiếm nơi tay, không sợ không sợ!
- Bất kể như thế nào, hôm nay trận chiến này, chắc chắn danh truyền thiên cổ.
Trên đài tỷ võ, nhìn thấy Dương Diệp xuất hiện, khóe miệng Lâu Thiên Tiêu nổi lên dáng tươi cười.
Ở bên cạnh Lâu Thiên Tiêu có hai thanh niên nam tử, nam tử bên trái mặc áo bào xanh, ánh mắt ở trên người Dương Diệp đánh giá thoáng một phát nói:
- Thiên Tiêu huynh, cái này là Dương Diệp? Ta xem cũng không có gì xuất chúng a!
- Hổ Nha, ngươi cũng đừng xem thường hắn, hắn là chém giết qua Thánh giả!
Thanh niên bên phải cười nói.
- Thánh giả?
Khóe miệng Hổ Nha nổi lên khinh thường nói:
- Vân Tượng, ngươi sợ Thánh giả? Ba người chúng ta lưu lạc Trung Thổ Thần Châu, ai không giết qua Thánh giả?
Nam tử tên là Vân Tượng cười cười, không nói.
Hổ Nha cười lạnh nói:
- Buồn cười chính là Dương Diệp này, giết một Thánh giả, liền cho là mình vô địch thiên hạ, quả nhiên là vô tri.
- Vô tri cũng không đáng sợ, nhưng sợ chính là mình không biết mình vô tri!
Vân Tượng lạnh nhạt nói:
- Không làm thấp đi người này, thực lực của người này ở Thanh Châu, xác thực là không tệ. Mà ở Thanh Châu, thế hệ trẻ tuổi, nếu như nói còn có người có tư cách cùng Thiên Tiêu huynh chiến một trận, không phải người này không ai có thể hơn!
- Ta cảm thấy hắn cũng không có tư cách cùng Thiên Tiêu huynh chiến một trận! Để cho ta tới chứng minh! Hổ Nha nói xong, thân hình khẽ động, bắn mạnh về phía xa xa, rất nhanh, hắn chắn ở trước mặt Dương Diệp.
- Là Hổ Nha xếp hàng thứ nhất trong Toàn Vương, sao hắn ngăn Dương Diệp? Xem điệu bộ này là muốn cùng Dương Diệp trước tranh tài một hồi ah!
- Hổ Nha nhận Lâu Thiên Tiêu làm đại ca, nói cách khác, thực lực người này không bằng Lâu Thiên Tiêu. Nếu như Dương Diệp ngay cả hắn cũng không thắng được, như vậy tỷ thí cũng không cần rồi.
- Thắng hẳn không có vấn đề, chỉ là vấn đề thời gian dài hay ngắn. Hai người đều tà thiên tài, nếu quả thật chiến, chỉ sợ sẽ đánh một ngày một đêm!
- Như vậy cũng tốt, chúng ta có thể nhìn xem thực lực chân thật của Dương Diệp!
Dương Diệp dừng bước lại, nhìn Hổ Nha nói:
- Có việc?
- Ta cảm thấy ngươi không có tư cách cùng Thiên Tiêu huynh chiến một trận, ngươi cảm thấy thế nào?
Hổ Nha cười nói.
- Ta cảm thấy ngươi tốt nhất là tránh ra!
Dương Diệp nói.
Hổ Nha chỉ chỉ mình nói:
- Giết ta, ngươi có thể đi qua.
Dương Diệp khẽ gật đầu, mạnh mẽ rút kiếm, sau đó thu kiếm, trực tiếp vượt qua Hổ Nha, tiếp tục đi lên phía trước.
Mà Hổ Nha lại sững sờ tại nguyên chỗ, cũng không có ngăn cản Dương Diệp.
Tất cả mọi người mộng rồi, khó hiểu nhìn Hổ Nha.
Trên đài tỷ võ, hai mắt Lâu Thiên Tiêu nhíu lại, sau nửa ngày, khóe miệng của hắn nổi lên dáng tươi cười, nói khẽ:
- Như vậy mới có chút ý tứ!
Xùy...
Sau lưng Dương Diệp, Hổ Nha ở trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, cả người phân thành hai nửa, máu tươi như suối phun!
Tĩnh, tĩnh đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.
- Hổ Nha bị miểu sát rồi!
Hồi lâu sau, có người nói một câu.
Mà lúc này, Dương Diệp đã tới dưới luận võ đài.
Lâu Thiên Tiêu bao quát lấy Dương Diệp nói:
- Ngươi thật khiến ta có chút...
- Làm gì nói nhảm? Ra, bây giờ chúng ta bắt đầu!
Dương Diệp trực tiếp cắt đứt Lâu Thiên Tiêu nói, mạnh mẽ rút kiếm chém, kiếm minh vang lên, ý kiếm toái, kiếm khí ra!
Chín mươi đạo Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật điệp gia!