- Tần Du Nhiên, thiên tài học viện hoàng gia của Đại Tần đế quốc, hắn là người văn võ toàn tài, gần như thu được số một toàn bộ các khoa, cho dù là văn khoa cũng thu được số một; Tiên Thiên cảnh đỉnh cao, thực lực chân thật không rõ, nghe đồn có một kiện huyền bảo thiên giai, nhưng chưa từng dùng qua trước mặt người khác, nghe đồn hắn xem thường dùng, nghe đồn hắn đã nói Linh Giả cảnh trở xuống không ai có tư cách để hắn dùng. . . .
- Phương Lãnh, thiên tài học viện hoàng gia Đại Tần đế quốc, Tiên Thiên cảnh đỉnh cao, nắm giữ huyền bảo địa giai thượng phẩm: Nghịch thiên thương, lĩnh ngộ thương ý, đồng thời từng tru diệt cường giả Vương Giả tam phẩm, đây không phải nghe đồn, mà là sự kiện chân thực. . . .
- Nguyên Dạ, đệ tử bài danh thứ hai của Nguyên Môn, Tiên Thiên cảnh đỉnh cao, thực lực chân thật không rõ, thế nhưng lúc trước các ngươi ở ngoài cửa cũng nhìn thấy, thực lực đó tuyệt đối còn trên cả Cung Vân Nguyệt và Lãnh Tâm Nhiên!
- . . .
Ngọc Hành chậm rãi nói ra, cũng nói nhược điểmt của những thiên tài này cho mọi người biết. Có cơ hội này, mọi người đương nhiên sẽ không bỏ qua, đều chăm chú lắng nghe.
Sau nửa canh giờ, một người trung niên đột nhiên đi vào phòng khách, người trung niên đi tới bên cạnh Ngọc Hành cùng Tô Thanh Thi, không biết nói gì với Ngọc Hành cùng Tô Thanh Thi, bỗng nhiên sắc mặt của Ngọc Hành thay đổi, nói:
- Tin tức có thể chuẩn xác?
Người trung niên gật đầu.
Thấy thế, Ngọc Hành cùng Tô Thanh Thi nhìn nhau một chút, trong mắt hai người lộ ra một tia cay đắng.
Một lát sau, Ngọc Hành hít sâu một hơi, sau đó nhìn mọi người một chút, nói:
- Còn có một yêu nghiệt, đệ tử Nguyên Môn, tên là Nguyên Huyền, người này là yêu nghiệt chân chính, được xưng số một Tiên Thiên cảnh người, cũng được xưng người quái dị nhất Nam vực năm trăm năm qua. Sáu tuổi tập võ, mười tuổi Tiên Thiên, mười ba tuổi Tiên Thiên đỉnh cao, đồng thời trở thành số một ngoại môn bảng, mười lăm tuổi trở thành người số một nội môn Nguyên Môn, nói về nội môn bảng, phải biết, người có tên trên nội môn bảng đều là cường giả Vương Giả cảnh.
- Hắn là người thứ hai của Nguyên Môn từ khi khai tông lập phái tới nay trở thành số một ngoại môn bảng, cũng là số một nội môn bảng, người đầu tiên chính là tổ sư Nguyên Môn; tốc độ tu luyện của hắn chỉ đứng sau tổ sư Nguyên Môn, thế nhưng thiên phú của hắn đã vượt qua tổ sư Nguyên Môn, bởi vì hắn lĩnh ngộ quyền ý và vũ ý, là người duy nhất trong lịch sử Nguyên Môn lĩnh ngộ song ý!
- Hắn là người có khả năng trở thành Vũ Thần nhất trong Nam vực, danh hiệu Vũ Thần tương đương với Kiếm Hoàng của chúng ta, danh hiệu Vũ Thần này cũng mạnh mẽ như Kiếm Hoàng, có thể chưa từng xuất hiện suốt mấy ngàn năm. Một năm trước, hắn bắt đầu bế quan, có người nói hắn đang dung hợp quyền ý và vũ ý, ban đầu ta cho rằng hắn sẽ không tham gia Thanh Vân Bảng lần này, thế nhưng không nghĩ tới, hắn lại đến rồi!
Nghe được Ngọc Hành nói thế, sắc mặt người trong đại sảnh thay đổi, Dương Diệp cũng bắt đầu nghiêm túc, nếu như Ngọc Hành nói chính là sự thật, vậy này gia hỏa tên là Nguyên Huyền kia quá khủng bố.
Mười tuổi Tiên Thiên, hơn nữa còn lĩnh ngộ quyền ý cùng vũ ý, thiên phú như vậy, dùng hai từ yêu nghiệt cũng khó có thể hình dung!
- Hắn từng tru diệt cường giả Vương Giả lục phẩm, đã chiến đấu với Huyền Thú Vương Giai đỉnh cao trong Thập Vạn Đại Sơn, Huyền thú Vương giai đỉnh cao bại, hắn đã giao thủ với cường giả Linh Giả cảnh, tuy bại nhưng cũng gây thương tổn đến cường giả Linh Giả cảnh. . . . Hắn là người quái dị nhất của Nam vực, nhưng không ngờ hắn lại tới tham gia Thanh Vân Bảng. . . Xem ra số một Thanh Vân Bảng lần này lại là Nguyên Môn!
Ngọc Hành nở nụ cười cay đắng, nếu như loại đệ tử thiên tài này xuất hiện ở Kiếm tông thì tốt rồi.
- Hắn đã mạnh như vậy, vì sao còn muốn tới tham gia Thanh Vân Bảng?
Đột nhiên Mộ Dung Yêu hỏi.
- Đơn giản chỉ vì một danh hiệu!
Ngọc Hành nói:
- Hắn là Tiên Thiên cảnh số một Nam vực, thế nhưng chỉ có số ít người biết hắn yêu nghiệt, đại đa số người đều không biết. Nếu như tham gia Thanh Vân Bảng, như vậy tên của hắn sẽ được truyền khắp toàn bộ Nam vực, đến lúc đó, hắn sắp trở thành cọc tiêu trong lòng tất cả huyền giả trẻ tuổi của Nam vực!
Mộ Dung Yêu nở nụ cười cay đắng, không có gì đáng nói, tuy rằng nàng tự tin, nhưng cũng không cho rằng nàng có thể đối kháng với loại yêu nghiệt như thế, đừng nói là nàng, phỏng chừng những người Đại Tần đế quốc cũng không thể đối kháng với loại yêu nghiệt như thế!
. . . .
Dương Diệp rời khỏi phòng khách, hắn chậm rãi đi lại trên đường phố. Mặc dù xuất hiện thêm yêu nghiệt không ai có thể kháng cự, thế nhưng mọi người chưa từng xuất hiện tâm tình tiêu cực chán chường tuyệt vọng, mục đích của bọn họ là tiến vào Thanh Vân bảng, mà không phải muốn đi tranh cướp vị trí số một Thanh Vân bảng.
Mà mục tiêu của Dương Diệp là số một!
Dương Diệp cũng không có tuyệt vọng, hắn cũng không nghĩ sẽ từ bỏ, hắn thừa nhận, tin tức này thật sự làm hắn kinh hãi, cũng thừa nhận đối phương thực sự yêu nghiệt đến cực điểm, thế nhưng nếu như muốn hắn từ bỏ và chịu thua, đó là chuyện không có khả năng.
Dương Diệp hắn không phải là người không chiến mà thua, còn nữa, đây chính là việc quan hệ tới mẫu thân của hắn, vì lẽ đó, mục tiêu của hắn là trở thành số một Thanh Vân Bảng!
Đột nhiên, Dương Diệp dừng bước, xoay người, chẳng biết lúc nào, Tô Thanh Thi đã xuất hiện ở phía sau hắn.
- Ngươi là để an ủi ta?
Dương Diệp cười cợt, nói.
Tô Thanh Thi lắc lắc đầu, nàng bước đi nhẹ nhàng, cùng đứng song song với Dương Diệp, hai người cứ bước chậm về phía trước, một lúc lâu sau, Tô Thanh Thi nói:
- Ngươi không cần người khác an ủi, không phải sao?
- Nếu như ngươi an ủi, ta cần!
Dương Diệp nói.
Tô Thanh Thi hơi dừng bước một chút, nhưng nàng nhanh khôi phục bình thường, nói:
- Nguyên Huyền thật sự yêu nghiệt, đặt trong lịch sử Nam vực cũng có thể xếp hàng đầu. Thế nhưng ngươi cũng không cần kiêng kỵ hoặc là sợ hãi, bởi vì thiên phú của ngươi không yếu hơn hắn!
- Thiên phú của ta không yếu hơn hắn? Dương Diệp kinh ngạc nói:
- Lời này nói thế nào?
- Ngươi là Ngũ hành kim huyền khí, hơn nữa có thể trong thời gian ngắn ngủi lĩnh ngộ ra kiếm ý, đồng thời đạt đến tầng thứ hai, còn nữa, ngươi có thể điều động Huyền thú. . . Còn nữa, ngươi là một tên phù văn sư. . . .
Tô Thanh Thi nói.
- Lời này xem như lời an ủi không?
Dương Diệp cười nói.
- Xem như thế đi!
Dương Diệp:
- . . .
Hai người không nói chuyện, đi hồi lâu, Dương Diệp dừng bước, nhìn nữ tử bên cạnh, nói:
- Thanh Thi, ngươi cảm thấy Kiếm tông lần này có bao nhiêu người có thể sống trở lại?
- Ta không biết!
Tô Thanh Thi hít một tiếng, Thanh Vân Bảng sẽ chết người, những tông môn khác thế nào thì không biết, nhưng Kiếm tông sẽ có bởi vì có Quỷ tông. Hai tông vốn là tử địch, ở nơi như Thanh Vân Bảng thế này, người hai tông có thể không kiêng kị mà hành hạ đến chết người của đối phương, bởi vì đây là hợp pháp!
- Ở cửa thành trước, nam tử bên cạnh Tu La, ngươi nên chú ý tới, tư liệu của người kia, ngươi có không?
Dương Diệp hỏi.
Tô Thanh Thi lắc đầu, nói:
- Ta cũng cảm giác người kia không đơn giản, thế nhưng hệ thống tình báo của Kiếm tông chúng ta không tìm được bất cứ tin tức nào liên quan tới hắn, làm sao, ngươi cảm thấy thực lực của hắn còn mạnh hơn cả Tu La?
- Không xác định!
Dương Diệp nói:
- Thế nhưng ta cảm giác được khí tức nguy hiểm trên người hắn, nếu như có thể, vận dụng sức mạnh Kiếm tông đi tra người kia một chút, không phải vậy, nếu như đối phương mới thật sự là đòn sát thủ của Quỷ tông, chỉ sợ đệ tử Kiếm tông tham gia Vân Bảng đệ tử lần này không quay về được!
Tô Thanh Thi gật gật đầu, sau đó quay đầu nhìn về phía Dương Diệp, nói:
- Từ đầu đến cuối, bao quát ngươi nghe được những tư liệu các thiên tài Nam vực đều rất bình tĩnh, ngoại trừ kiếm ý ra, có phải ngươi còn có lá bài tẩy khác?
Dương Diệp gật gật đầu. Đúng thế, nếu như chỉ dựa vào kiếm ý, tiến vào bảng là có khả năng, thế nhưng muốn tranh cướp số một, vậy thì không xong rồi. Lá bài tẩy của hắn là ngự kiếm thuật cùng với kiếm tâm thanh minh, có hai thứ này là lá bài tẩy, cho dù đối mặt với thiên tài số một Nam vực, hắn cũng có lòng tin đánh một trận!
Tô Thanh Thi gật gật đầu, sau đó im lặng.
- Tại sao ngươi không hỏi ta lá bài tẩy là gì?
Dương Diệp hơi tò mò hỏi.
- Ta hỏi, ngươi sẽ nói cho ta biết không?
Tô Thanh Thi nhìn thẳng vào mắt Dương Diệp.
Không do dự, Dương Diệp gật gật đầu.
Lúc này khóe miệng của Tô Thanh Thi xuất hiện độ cong nhỏ bé khó nhận ra, nụ cười này như bách hoa nở rộ, xinh đẹp không gì tả nổi, đặc biệt còn xuất hiện trên gương mặt lạnh như băng của Tô Thanh Thi.
Tô Thanh Thi mỉm cười nhỏ bé khó nhận ra, nhưng vẫn bị Dương Diệp bắt được.
- Thanh Thi, khi ngươi cười, rất đẹp!
Dương Diệp nhẹ giọng nói.
Tô Thanh Thi nghiêng đầu đi, nàng tiếp tục đi chậm về phía trước, không nói gì.
Nghĩ đến nữ tử trước mặt mỉm cười, Dương Diệp không kìm lòng được kéo Tô Thanh Thi, đột nhiên thân thể mềm mại bị kéo vào lồng ngực cứng rắn, sau đó thấp giọng nói nhỏ bên tai:
- Thanh Thi, ta. . . .
Không biết Tô Thanh Thi nghe được cái gì, vành tay của nàng đỏ rực thật nhanh .