Mục lục
Kiếm Vực Vô Địch - Dương Diệp (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nam Cung Ngôn đứng ở phía trước, hắn chỉ cười rồi nói:

- Dương huynh đệ, điều kiện ta đưa ra lúc đầu vẫn còn hiệu lực đấy, chỉ cần ngươi tình nguyện từ bỏ thứ kia, vềsau ở trong Thập Vạn Đại Sơn này chúng ta là huynh đệ, có phúc cùng hưởng, có tài cùng phát, ngươi thấy thếnào?

Dương Diệp cười khẽ, hắn nhìn ba người Hoàng Thanh nói:

- Ta cho các người một cơ hội đấy, đi đi!

Nam Cung Ngôn đứng bên cạnh nhướng mày. Hắn nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ nghĩ ba người họ lại khôngđứng ở bên phía mình à?

Ba người Hoàng Thanh nghe Dương Diệp nói xong lại hơi sửng sốt, nhưng nữ tử tên Hải Tuyết bình tĩnh xemxét lại mọi việc, nàng nhìn Dương Diệp rồi xoay người bỏ đi không chút do dự.

Hoàng Thanh và Thanh Hải thấy Hải Tuyết rời đi thì nhìn nhau, sau đó lại nhìn Dương Diệp, và đuổi theo HảiTuyết.

Chỉ đi chung với Hải Tuyết trong khoảng thời gian ngắn, nhưng Hoàng Thanh hắn rất bội phục trí tuệ của HảiTuyết, vì mỗi lần rơi vào tình cảnh nguy hiểm, bọn họ đều nhờ có trí tuệ của Hải Tuyết mới có thể giữ được tínhmạng. Nên khi thấy Hải Tuyết bỏ đi không chút do dự thì hắn biết, chuyện lần này không còn là chuyện nhỏ nữa,nên hắn cũng rời đi mà không do dự.

Nhưng người thanh niên tên Thanh Hải kia lại không rời đi, vì hắn để mắt tới thi thể huyền thú Linh cấp kia. Thithể của huyền thú Linh cấp to như thế, dù có chia cho mười máy người, thì hắn chắc chắn cũng sẽ được nhận lấy một phần. Mà khi bán đi một phần kia, giá của nó chắc chắn cũng không ít. Nên hắn chọn ởlại.

- Dương huynh đệ, tất cả mọi người ở đây đều là huynh đệ với nhau cả!

Thanh Hải dường như muốn trở thành người hòa giải.

Nhưng Dương Diệp chỉ hát tay áo, ngắt lời của Thanh Hải:

- Ta biết, trên đời này có rất ít người có thể kìm chế được ham muốn của bản thân, ngươi đã không thể kìm chếđược, vậy thì ngươi chỉ có thể trả cái giá đắt thôi!

Dương Diệp nói xong lại vung tay phải lên, đại quân huyền thú lập tức xuất hiện. Cùng túc đó, Dương Diệp laothẳng đến trước mặt của Nam Cung Ngôn, rút kiếm chém xuống.

Dương Diệp hắn không phải là kẻ thích giết người, nhưng hắn tuyệt đối không phải là kẻ nhân từ. Người khôngđộng vào ta, ta sẽ không động tới người, nhưng người đã động vào ta thì ta nhất định phải động tới người.Những kẻ này muốn cướp thi thể và nội đan của hắn, nếu đã vậy, hắn sẽ không ngốc đến mức đi nói đạo lý nhânnghĩa với họlàm gì!

Đại quân huyền thú vốn không có thiện cảm với nhân loại, không cần Dương Diệp ra lệnh, chúng đều đồng loạt lao về phía mười mấy người đang đứng đó.

Nhìn thấy cảnh tượng này, máy tên đứng phía sau Nam Cung Ngôn chợt kinh hãi, không ngờ chuyện này vượtqua sức tưởng tượng của bọn họ, đừng nói là bọn họ, chỉ sợ dù là ai đi chẳng nữa, khi nhìn thấy cảnh này đềusẽ không giấu được nỗi khiếp sợ. Một nhân loại có thể gọi ra được một đội quân huyền thú,chuyện này là bìnhthường sao?

Nam Cung Ngôn thậm chí không có thời gian để khiếp sợ, vì một đường kiếm của Dương Diệp đã nhanh nhưchớp chém về phía đầu hắn, cảm nhận được sức mạnh khủng khiếp ẩn chứa trong đường kiếm kia, Nam CungNgôn lập tức nghiêm mặt. Hắn biết mình đã đánh giá quá thấp người tên Dương Diệp này rồi!

Nam Cung Ngôn không còn thời gian để suy nghĩ lung tung, hắn đập mạnh chân phải xuống đất và lùi nhanh vềphía sau, tránh được đường kiếm của Dương Diệp. Dương Diệp có hơi kinh ngạc. Hắn không nghĩ người trướcmặt lại có thể tránh được một kiếm toàn lực của hắn. Tuy đường kiếm này không có kiếm ý, nhưng dưới mộtkiếm hắn dùng toàn lực như vậy, người bình thường chưa chắc đã tránh được!

- Dương huynh đệ, xin ngươi nể chút tình nghĩa trước kia mà tha cho ta...

Đúng lúc này, giọng nói của Thanh Hải từ phía xa truyền đến, nhưng dưới sự tắn công kịch tiệt của đội quânhuyền thú, hắn thậm chí không nói được một câu hoàn chỉnh.

Dương Diệp cũng không đề ý đến Thanh Hải, hắn đã cho đối phương một cơ hội rồi, nhưng đối phương vì hammuốn của bản thân đã bỏ qua cơ hội đó, vậy không thể trách ai được. Vì khi hắn đã cho đội quân huyền thú ratrận, tuyệt đối không có ai có thể sống sót rời đi được!

Huyền khí trong cơ thể bắt đầu khởi động, trong nháy mắt tập trung vào giày Tật Phong, Dương Diệp đạp mạnhchân phải, mượn mặt đất làm đà, như một quả đại bác lao về phía Nam Cung Ngôn. Đám người kia nói NamCung Ngôn tà kẻ mạnh nhất ở đây, vậy chỉ cần giải quyết được Nam Cung Ngôn thì những kẻ khác cũng khôngcòn đáng lo nữa!

Nam Cung Ngôn thấy Dương Diệp vọt tới, hắn nheo mắt lại. Nếu là bình thường thì hắn sẽ không ngại đấu mộttrận ra trò với Dương Diệp, nhưng hiện tại, quanh đây đều là huyền thú cấp Vương. Mà mấy con huyền thú cấpVương tại đang bao vây tấn công chỗ này. Chỉlát nữa thôi, những kẻ đi cùng hắn đều sẽ bị giết chết, chờ đến lúc mấy con huyền thú cắp Vương này giải quyết xong những kẻ đi cùng hắn sẽ quay sang đối phó với hắn, vậyhắn chết chắc!

Nam Cung Ngôn nghĩ đến đây lại có ý định rút lui. Sau khi nghe một tiếng hét vang lên thảm thiết, hắn khôngcảm thấy do dự gì nữa, huyền khí trong cơ thê bắt đầu chuyển động, chân phải đạp mạnh xuống đất và phóng đi.

Dương Diệp thấy Nam Cung Ngôn muốn bỏ trốn thì hừlạnh một tiếng, sau đó khẽ quát:

- Tật Phong Bộ!

Dương Diệp nói xong thì tốc độ đột nhiên trở nên nhanh hơn, trực tiếp hóa thành một bóng đen, trong nháy mắtđã đứng trước mặt Nam Cung Ngôn, sau đó hắn lại rút kiêm ra chém!

Nam Cung Ngôn thấy Dương Diệp đuổi theo đến cùng thì trong mắt hiện lên sát ý. Hắn lập tức dừng lại, cỗ taythoáng động, một thanh kiếm dài đã xuất hiện trong tay hắn. Sau đó hắn bổ mạnh kiếm về phía Dương Diệpđang lao về phía mình.

- Ấn Hồ Trảm!

Nam Cung Ngôn vừa hét một tiếng, một nguồn năng lượng kiếm khí hình bán nguyệt ngay lập tức bắn ra từ mũikiếm trong tay Nam Cung Ngôn, kiếm khí mang theo tiếng xẹt sắc bén vang dội, phóng vê phía Dương Diệp vớitốc độ cực nhanh, điều kì dị nhát chính là đường kiếm khí này ẳn hình, đúng hơn là sau khi rời khỏi mũi kiếm thìkiếm khí này cứ thế biến mắt trong không trung!

Nguyệt Hồ Trảm, huyền kĩ Đại cấp hạ phẩm, kiếm khí che giấu bản thân, tập kích bất ngờ, cực kỳ quỷ dị!

Tên Nam Cung Ngôn này sở hữu một quyền huyền kĩ tầm trung cực mạnh, rơi vào hoàn cảnh này, Nam CungNgôn. hắn căn bản là không còn muốn giấu giếm cái gì nữa, nên hắn xuất ra huyền kĩ cực mạnh của mình, nếucó thể giết luôn cái tên Dương Diệp trước mắt này thì càng tốt. Còn ngược lại, néu không thể giết Dương Diệp,thì cũng không sao, chỉ cần đầy lùi được Dương Diệp để hắn trốn thoát là được!

Dương Diệp nhìn thấy đường kiếm khí quỷ dị kia biến mát, hắn ngắn người ra. Hắn không nghĩ đường kiếm khíkia có thể trở nên vô hình như vậy. Nhưng rất nhanh sau đó, trên mặt Dương Diệp lộ ra một nụ cười thản nhiên,bởi vì hắn có Kiếm Tâm Thông Minh, mà Kiếm Tông Thông Minh lại là khắc tinh của mọi huyền kĩ, ví dụ nhưđường kiếm khí vô hình này, nhìn thì rất quỷ dị, nhưng ở trước mắt hắn vẫn sẽ lộ ra sơ hở thôi. Dĩ nhiên, cũngkhông hẳn vì hắn có Kiếm Tông Thông Minh, mà còn là vì Nam Cung Ngôn vẫn chưa luyện thành huyền kĩ nàythôi!

Cổ tay Dương Diệp thoáng động, Tử Linh Kiếm vung mạnh lên trên!

- Xoẹt!

Một tiếng va chạm sắc bén vang fên, kiếm khí hình bán nguyện ngay tập tức hiện hình trong không trung, sau đóđường kiếm bị phá ngay trước ánh mắt kinh hãi củah Nam Cung Ngôn, một fuồng khí xuất hiện, đẩy mạnh NamCung Ngôn về phía sau.

Đúng lúc này, Dương Diệp xuất hiện một cách quỷ dị trước mặt Nam Cung Ngôn, Nam Cung Ngôn kinh hoàng,thất thanh nói:

- Ta là con trai của Nam Cung thế gia, ông nội ta tà trưởng lão của Nguyên Môn, cha ta là...

Dương Diệp không nhân từ đến độ đợi hắcn nói hết câu, Tử Linh Kiếm xuất hiện, hóa thành một tia sáng tím đâmxuyên qua ngực của Nam Cung Ngôn, hai mắt Nam Cung Ngôn trợn lên, trong mắt là hận thù và hồi hận!

Một chiêu giải quyết xong Nam Cung Ngôn, Dương Diệp thu chiêu, Tử Linh Kiếm và nạp giới trong tay Nam CungNgôn trở về trong tay hắn, Dương Diệp cũng không xem thử trong nạp giới có gì, vì xung quanh vẫn còn một sốtên cứng đầu chống trả. Cơ thể vừa động, Dương Diệp phóng về phía những tên cứng đầu đó và cho mỗi tênmột nhát!

Sau khi Dương Diệp tham gia cuộc chiến không lâu, mười mấy người đã bị giải quyết xong, tất cả đều chết,không, vẫn còn một tên...

Tên này chính là Thanh Hải vừa nãy còn cầu xin Dương Diệp tha thứ!

- Dương huynh đệ, là do ta quá tham lam, là do ta không đúng, mong Dương huynh đệ hãy nẻ tình xưa mà thacho...

Thanh Hải vẫn muốn dựa vào tình xưa mà cầu xin, nhưng hắn chưa kịp nói xong câu thì Dương Diệp biến mắt vàxuất hiện trước mặt Thanh Hải, sau đó...

Một cái đầu bị bay ra ngoài.

Nhìn thi thể Thanh Hải từ từ ngã xuống, Dương Diệp chỉlắc đầu nói:

- Ta đã cho ngươi cơ hội rồi!

Dương Diệp nhìn thi thể đầy đấy, chỉ khẽlắc đầu, thở dài nói:

- Bản chất ta vốn lương thiện, nhưng sao người đời cứ ép ta phải trở nên điên loạn thể này?

Nói thật, ngay từ đầu Dương Diệp không hề muốn ra tay với những người này, vì những người này không hề đivào Lạc Vân Cốc. Nói cách khác, nếu lúc đó những người này không ra tay với Dương Diệp, khi biết nhữngngười này không đi Lạc Vân Cốc thì hắn sẽ không ra tay với bọn họ!

Không ngờ hắn không muốn ra tay với bọn họ, bọn họlại muốn ra tay với hắn!

Dương Diệp lắc đầu. Hắn không muốn tiếp tục suy nghĩ về chuyện này nữa, hắn bắt đầu đi thu thập chiến lợiphẩm. Sau khi thu lại hơn mười hai nạp giới, Dương Diệp bắt đầu kiếm tra chiên lợi phẩm của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK