Mục lục
Kiếm Vực Vô Địch - Dương Diệp (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Âm phu nhân khẽ cười nói:

- Thế nào, thay hắn ra mặt?

Kỳ Bỉ Thiên lắc đầu.

- Ta không nghĩ tới xuất thủ, cho dù vừa rồi lúc ngươi muốn giết chết hắn, ta cũng không nghĩ tới phải ra tay. Hắn là người trưởng thành rồi, phải chịu trách nhiệm cho bất kỳ hành động nào của mình. Nếu như vừa rồi ngươi thật giết hắn, ta sẽ rời đi nơi này, cũng sẽ không báo thù cho hắn, báo thù cho hắn, đó là sự tình của người khác làm.

Âm phu nhân châm chọc nói:

- Vậy bây giờ ngươi ra làm gì?

Kỳ Bỉ Thiên nhếch miệng cười cười.

- Bởi vì ước định của ta và hắn, coi như hắn lại nguy hiểm, ta cũng sẽ không xuất thủ cứu hắn. Hắn hiện tại, tạm thời an toàn. Ta ra tay, cũng không trái với ước định, vì không phải ta cứu hắn. Đương nhiên, sở dĩ ta đi ra, chủ yếu là nhìn ngươi khó chịu, lý do này được chưa?- Nhìn ta khó chịu?

Âm phu nhân cười phá lên, cười chỉ chốc lát, nàng nhìn về phía Kỳ Bỉ Thiên.

- Nói thật, vạn giới thêm Vĩnh Hằng Vũ Trụ, nhìn Âm phu nhân ta khó chịu xác thực không ít, mà ngươi, tính toán cái gì?

Kỳ Bỉ Thiên nhìn thoáng qua Âm phu nhân, sau một khắc, nàng vung ra một chưởng.

BA~!

Theo một tiếng tát tai vang lên, Âm phu nhân đột nhiên bay ra ngoài nghìn trượng.

Giờ khắc này, Âm phu nhân mộng bức.

Ngoài nghìn trượng, khuôn mặt Âm phu nhân khó có thể tin, nàng bỗng nhiên quay đầu, nữ hài kia vẫn ở bên phải nàng!

Giờ phút này, trong mắt Âm phu nhân đã tràn đầy kiêng kỵ.

Mà lúc này, Kỳ Bỉ Thiên lại vung ra một chưởng, mà giờ khắc này, Âm phu nhân sớm có phòng bị, vô số gió lạnh đột nhiên tụ lại, quay chung quanh nàng, nhưng theo Kỳ Bỉ Thiên vung ra một chưởng, những gió lạnh kia trong nháy mắt biến mất vô tung vô ảnh, thoáng qua, trên mặt Âm phu nhân lại nhiều hơn một dấu tay.

BA~!

Tiếng tát tai thanh thúy lại vang dội!

Mà Âm phu nhân thì trực tiếp nằm trên mặt đất, không chỉ như thế, toàn bộ thân thể còn run lên!

Giờ khắc này Âm phu nhân chân chính mộng bức!

Không hề có lực hoàn thủ!

Nàng phát hiện mình không hề có lực hoàn thủ!

Đó căn bản là chuyện không thể nào!

Thần sắc của Âm phu nhân lập tức dữ tợn, sau một khắc, vô số gió lạnh như đao phong kích bắn về phía nữ hài kia. Nếu như vừa rồi nàng đối đãi Dương Diệp như vậy, Dương Diệp đã sớm chết một vạn lần!

Nhưng bây giờ, nàng đối mặt là Kỳ Bỉ Thiên!

Tiểu nữ hài so với trời còn cao hơn một chút!

Tay phải của Kỳ Bỉ Thiên nhẹ nhàng vung lên.

Giống như gió thu cuốn hết lá vàng, những gió lạnh kia ở thời khắc này biến mất vô tung vô ảnh!

Nhìn thấy một màn này, trong mắt Âm phu nhân đã tràn đầy vẻ hoảng sợ!

Vô cùng hoảng sợ!

Thực lực của tiểu cô nương trước mắt này, đã cường đại đến vượt ra khỏi nàng nhận thức!

Kỳ Bỉ Thiên nhìn thoáng qua bốn phía.

- Chỗ này không tệ, có thể chịu được thân thể của ta, bất quá chịu không được bao lâu, cho nên ta phải lập tức trở lại.

Nói xong nàng nhìn về phía Âm phu nhân.

- Ngươi còn không có trả lời vấn đề của ta, khi dễ kẻ yếu có thể làm cho ngươi thoải mái sao?

Âm phu nhân gắt gao nhìn Kỳ Bỉ Thiên.

- Ngươi, ngươi đến tột cùng là người nào!

Kỳ Bỉ Thiên cười nói:

- Ngươi đoán thử coi!

Âm phu nhân làm sao đoán ra? Nàng đứng lên, lạnh lùng nhìn xem Kỳ Bỉ Thiên.

- Muốn chém giết muốn róc thịt, cứ tự nhiên!

Lúc này Kỳ Bỉ Thiên lại vung tay lên.

BA~!

Theo một tiếng cái tát vang lên, Âm phu nhân té xuống đất.

Âm phu nhân ngẩng đầu căm tức nhìn Kỳ Bỉ Thiên, gầm thét.

- Vì sao phải nhục ta như vậy!

Kỳ Bỉ Thiên cười nói:

- Nếu như vừa rồi ngươi giết chết hắn, ta sẽ không đi ra, nhưng ngươi không làm như vậy, mà là đang nhục nhã hắn, hiện tại tư vị bị người nhục nhã, ngươi cảm thấy có dễ chịu hay không?

Sắc mặt của Âm phu nhân ở thời khắc này vô cùng khó coi.

Kỳ Bỉ Thiên đi tới trước mặt Âm phu nhân, nàng cúi đầu nhìn Âm phu nhân, cười nói:

- Hành vi của ngươi, để cho ta nhìn ngươi rất khó chịu, cho nên ta muốn nhục nhã ngươi, ngươi có ý kiến gì không?

Âm phu nhân nhìn Kỳ Bỉ Thiên, sát ý trong mắt vẫn còn như thực chất!

Nàng sống nhiều năm như vậy, còn chưa bao giờ bị người đối đãi như vậy qua!

Kỳ Bỉ Thiên quay đầu nhìn thoáng qua cuối cầu.

- Ta có thể nhìn hắn chết, có thể ngăn cản bất luận kẻ nào cứu hắn, thậm chí có thể tự mình ra tay giết hắn, bởi vì ta không muốn Nhị Nha và Tiểu Bạch đi theo một người uất ức.

Nói đến đây, nàng cúi đầu nhìn về phía Âm phu nhân.

- Nhưng trước khi hắn không có để cho ta thất vọng, ta sẽ không để cho người nhục nhã hắn, đặc biệt là loại người ỷ lớn hiếp nhỏ như ngươi nhục nhã! Vừa vặn, mới vừa rồi hắn không có để cho ta thất vọng. Chết không đáng sợ, đáng sợ chính là khuất nhục sống sót, loại sống sót này, ta tình nguyện hắn đi chết.

Nói xong, chân nhỏ của Kỳ Bỉ Thiên nhẹ nhàng đá một cái, tựa như đá bóng.

Xùy~~!

Đầu của Âm phu nhân bị đá bay ra ngoài.

Cái đầu kia bay ra thật xa thật xa...

- Ai!

Lúc này một tiếng thở dài vang lên.

- Các hạ, ngài làm hư quy củ rồi.

Kỳ Bỉ Thiên đứng dậy, ngẩng đầu nhìn thoáng qua hư không.

- Chớ trang bức, cút xa một chút cho ta!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK