Mục lục
Kiếm Vực Vô Địch - Dương Diệp (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Diệp nói:

- Nhưng hiện tại, chúng ta đã giảng hòa. Cho nên, ngươi cẩn thận một chút cho ta, cẩn thận ta bảo nàng rút người ra, biến người thành sắt vụn!

- Người làm ta sợ ah!

Táng Thiên cả giận nói:

- Ngươi có tin ta tự bạo, cùng người thần hồn câu diệt hay không?

Khóe miệng Dương Diệp co lại, lúc này Táng Thiên ẩn sâu ở trong trái tim của hắn, cùng trái tim của hắn hoàn toàn hòa làm một thế, nếu như hắn chơi tự bạo, hắn tuyệt đối sẽ chết không thể chết lại. Trầm mặc một hồi, Dương Diệp chân thành nói:

- Táng Thiên, ngươi là kiếm, ta là kiếm tu, nếu hai người chúng ta hợp tác, đối với chúng ta đều có lợi. Mà nếu chúng ta tàn sát lẫn nhau, ai cũng sẽ chết, người cảm thấy đúng không?

Táng Thiên trầm mặc.

Dương Diệp lại nói:

- Ngươi là kiếm, ta là kiếm tu, chúng ta vốn nên liên thủ, mà không phải tàn sát lẫn nhau. Thử hỏi, ta và ngươi quen biết đến bây giờ, song phương đối địch, chúng ta đã nhận được cái gì? Chúng ta chỉ lấy được lưỡng bại câu thương! Hôm nay chúng ta liền làm cái chấm dứt a, nếu như ngươi không muốn hợp tác, vậy ngươi rời đi thôi, ta không ngăn cản ngươi. Mà nếu như ngươi muốn khống chế ta, vậy ngươi phải nghĩ kỹ hậu quả, bất kể là nữ nhân của ta, hay vòng xoáy thần bí, bọn hắn đều có rất nhiều biện pháp trị ngươi!

Trầm mặc hồi lâu, Táng Thiên trầm giọng nói:

- Nhân loại, thực sự không phải là ta muốn khống chế ngươi, mà chính ngươi quá yếu, căn bản không cách nào thừa nhận sát ý cùng lực lượng của ta.

- Đây không phải chính ngươi khống chế sao?

Dương Diệp nói:

- Ngươi đừng ăn mòn ta không phải được rồi?

- Ngươi sai rồi!

Táng Thiên trầm giọng nói:

- Bản thân ta chính là do giết chóc cùng lệ khí hình thành, giết chóc cùng lệ khí là ta, ta chính là giết chóc cùng lệ khí, ngươi muốn khống chế ta, nhất định phải thừa nhận giết chóc cùng lệ khí của ta. Mà ngươi quá yếu, căn bản không cách nào tiếp nhận được giết chóc cùng lệ khí của ta!

- Ý của ngươi là, ngươi cũng không muốn khống chế ta? Mà là ta không chịu nổi sát ý của ngươi, bị ngươi bị động khống chế?

Dương Diệp hỏi.

- Có thể nói như vậy!

Táng Thiên nói:

- Dùng nhân loại các ngươi nói, ta giống như một ngọn lửa, ta không có ý đốt ngươi, nhưng ngươi muốn khống chế ta, để ta ở trên lòng bàn tay, mà chính ngươi lại không đủ mạnh, cái này tự nhiên sẽ bị thương.

- Người ta có câu, kiếm không hề xấu, tất cả ở nhân tâm. Mà ngươi lại hoàn toàn trái lại ah!

Dương Diệp nói.

- Ta linh trí đã thành, tuy muốn thông qua giết chóc đến đề thăng chính mình, nhưng ta rất rõ ràng, lúc này mình còn không có năng lực có thể tùy ý làm bậy, bằng không thì ta cũng sẽ không cam nguyện bị trấn áp ở Cổ Kiếm Trai nhiều năm như vậy. Nhưng bản tính của ta sẽ để cho ta muốn sát nhân. Chính ta cũng không thể khống chế bản tính của ta, ngươi làm sao có thể khống chế ta?

Táng Thiên nói.

-Vậy trước kia vì sao ngươi hấp dẫn ta tiếp nhận lực lượng của ngươi?

Dương Diệp cau mày nói.

- Bởi vì ta muốn triệt để khống chế ngươi!

Táng Thiên nói:

- Ta là kiếm, muốn phát huy ra thực lực chân chính, nhất định phải dùng ngươi làm môi giới mới được. Mà ngươi là kiếm tu, hơn nữa có được sát ý, nếu như có thể triệt để khống chế ngươi, ta có thể thông qua ngươi để cho mình tăng lên! Nhưng lực ý chí của ngươi vượt qua ta tưởng tượng, có thể miễn cưỡng ngăn cản được ta ăn mòn. Tuy như thế, nhưng muốn khống chế ta, vẫn chênh lệch quá xa!

- Ngươi bây giờ không có hùng hổ dọa người như trước kia rồi!

Dương Diệp nói:

- Nếu như ta không đoán sai, ngươi biết mình không cách nào chính thức nô dịch ta, đúng không?

- Nữ nhân kia có phải nữ nhân của ngươi hay không ta không biết, mặc dù nàng không có biện pháp cho ngươi khống chế ta, nhưng nàng có năng lực hủy diệt ta, hoặc phong ấn ta, còn nữa, vòng xoáy thần bí trong cơ thể ngươi cũng có năng lực hủy diệt ta cùng với phong ấn ta. Như lời ngươi nói, chúng ta cần hợp tác. Nhưng có thể ngăn cản được sát ý của ta ăn mòn hay không, phải nhìn chính ngươi.

Táng Thiên trầm giọng nói.

Dương Diệp trầm mặc một lát, sau đó nói:

- Xuất hiện đi, ta muốn thử một chút!

- Như ngươi mong muốn!

Thanh âm Táng Thiên rơi xuống, một cột máu từ trong cơ thể Dương Diệp phóng lên trời!

Cả người Dương Diệp lập tức biến thành màu đỏ như máu, cùng lúc đó, một thanh huyết kiếm xuất hiện ở trong tay hắn, huyết kiếm mới xuất hiện, tay của hắn đã bị rạch một vết rách, sau đó một tia máu tươi từ lòng bàn tay hắn tràn vào Táng Thiên!

- Tại sao phải hút máu!

Nói xong câu này, trong mắt Dương Diệp dần dần biến thành màu đỏ.

- Giết chóc là bản tính của ta, khát máu cũng là bản tính của ta. Hoặc là hút máu của địch nhân, hoặc hút của Túc Chủ. Nhớ kỹ, ta vừa xuất hiện, tất phải thấy máu! Không thấy được máu của người khác, vậy thấy máu của ngươi!

Táng Thiên trầm giọng nói.

Dương Diệp không có trả lời, lúc này hai mắt hắn đã huyết hồng.

Thân thể Dương Diệp đang run rẩy kịch liệt, từng đạo sát ý cùng lệ khí không ngừng từ trong cơ thể hắn tuôn ra, trực tiếp chấn mấy Ảnh nhân đến bên ngoài mấy ngàn trượng!

Tuy như thế, nhưng Dương Diệp lại không như trước kia bắt đầu nổi điên!

Ước chừng hai canh giờ sau, Dương Diệp như trước không có nổi điên. Trong mắt phải huyết sắc bắt đầu rút đi, không đến một hồi, mắt phải hắn khôi phục thanh minh, nhưng rất nhanh, mắt phải lại dần dần biến thành màu đỏ, bất quá một lát sau, nó lại khôi phục thanh minh, như thế không ngừng tuần hoàn!

Rất nhanh, Dương Diệp nhìn về phía Ảnh nhân khôi lỗi.

- Giết!

- Không giết!

- Giết!

- Không giết!

- Nửa tỉnh nửa điên...

Trong tràng, vang lên âm thanh lẩm bẩm của Táng Thiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK