Mục lục
Kiếm Vực Vô Địch - Dương Diệp (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thanh âm kia trầm mặc.

Phía dưới, trên cầu.

Dương Diệp đi về phía truyền tống trận.

Ra ngoài!

Trên cầu, Dương Diệp cầm kiếm đi tới, khóe miệng của hắn lộ ra dáng tươi cười.

Quân cờ!

Hắn biết, lúc này đây, Dương Diệp hắn đã trở thành quân cờ của những người khác, không chỉ là quân cờ, còn là con cờ thí trong mắt một số người.

Hắn có hai lựa chọn, kỳ thật chỉ có một lựa chọn.Bởi vì không quản hắn có động thủ hay không, người ta cũng nhất định sẽ động thủ, nếu như vậy, còn không bằng tiên hạ thủ vi cường!

Rất nhanh, Dương Diệp đi tới trước truyền tống đài. L

Rất nhanh, một lão giả xuất hiện ở trước mặt hắn.

Thực lực của lão giả này, ở trong mắt Dương Diệp không yếu hơn Hồn Giáo Giáo Tôn chút nào, thậm chí còn mạnh hơn đối phương ncữa!

Cường giả Chủ Cảnh đỉnh phong!

Lão giả nhìn Dương Diệp, không nói gì.

Dương Diệp cười nói:

- Có thể để ta đi ra không?

Lão giả lắc đầu.

- Kkhông được.

Dương Diệp nhếch miệng cười cười.

- Vậy ta bước qua thi thể của ngươi đi ra!

Nói xong, Dương Diệp đã biến mất ngay tại chỗ.

Cách đó không xa, tay phải của lão giả khẽ nâng lên, trong nháy mắt, không gian trước mặt hắn vỡ ra, trong nháy mắt đó, kiếm của Dương Diệp vừa vặn đâm vào.

Thoáng qua, không gian khép lại.

Ầm!

Ý kiếm trong tay Dương Diệp biến thành bột mịn, nhưng lúc này, không gian quanh người Dương Diệp nứt ra, sau một khắc, không gian như muốn chiếm đoạt Dương Diệp.

Nhưng đúng lúc này, Dương Diệp lui về phía sau một bước, quanh người hắn, vô số kiếm quang và kiếm ý xuất hiện.

Phương Thốn Kiếm Vực!

Trong nháy mắt, không gian chung quanh Dương Diệp bị xé rách, bất quá rất nhanh, không gian khôi phục bình thường.

Nhưng đúng lúc này, lão giả kia đưa tay nhẹ nhàng nhấn về phía Dương Diệp.

Ầm!

Không gian trước mặt Dương Diệp lõm vào, một cỗ lực lượng cường đại đẩy Dương Diệp lui hơn trăm trượng.

Còn chưa kết thúc, lão giả đột nhiên xông lên, sau một khắc, một cỗ lực lượng cường đại thổi quét qua!

Hai bên cầu, Vô Biên Thủy bị cỗ lực lượng này chấn khởi lên từng cơn sóng gợn.

Xa xa, sau khi Dương Diệp dừng chân, hai mắt hắn chậm rãi đóng lại, hai tay giơ cao khỏi đầu, trong tay hắn, một thanh kiếm ngưng tụ.

Sau một khắc, hai mắt Dương Diệp mở ra, sau đó mãnh liệt đánh xuống!

Lấy kiếm thành vực!

Ầm!

Hai bên cầu, những Vô Biên Thủy kia trực tiếp vén lên, mặc dù không cao, chỉ không đến nửa trượng, nhưng cái này đã cực kỳ khủng bố rồi.

Trên cầu, theo tiếng nổ vang lên, lão giả kia thả ra lực lượng lập tức nổ bể, lão giả thì bị chấn đến ngoài trăm trượng.

Một kiếm rơi xuống, Dương Diệp cũng không dừng tay, chân phải đạp mạnh, cả người bắn nhanh ra như điện.

Cùng lúc đó, ở quanh người hắn, đột nhiên bay ra vô số phi kiếm do kiếm ý ngưng tụ thành!

Lúc này đây, lão giả kia không dám chủ quan chút nào, hắn tâm niệm vừa động, rất nhanh, một tấm thuẫn đen nhánh xuất hiện ở trước mặt, sau một khắc, tấm chắn biến ảo, huyễn hóa thành thiết giáp thật dầy bao phủ chung quanh hắn.

Vô số kiếm rơi xuống!

Bành bành bành bành!

Theo từng tiếng nổ không ngừng vang lên, lão giả kia cả người mang thuẫn liên tục lùi lại, bất quá kiếm của Dương Diệp không có khả năng phá vỡ tấm chắn của hắn!

Mấy tức sau, Dương Diệp ngừng lại, nhưng lúc này, một tấm thuẫn đen nhánh lại như thiểm điện tấn công tới.

Dương Diệp cầm kiếm đâm một cái.

Ầm!

Một kiếm này, cứng rắn bức ngừng tấm chắn.

Đúng lúc này, lão giả kia đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn, sau một khắc, lão giả vung quyền đánh vào trên tấm chắn.

Ầm!

Một cỗ lực lượng cường đại chấn động ra, ý kiếm trong tay Dương Diệp run lên kịch liệt, sau một khắc, bản thân hắn bị chấn liên tiếp lùi ra sau mười mấy trượng. Lão giả kia muốn xuất thủ lần nữa, nhưng ngay lúc này, Dương Diệp bước tới trước mặt hắn, cùng lúc đó, kiếm quang lấp lóe!

Kiếm Vực!

Phát giác được lực lượng trong kiếm của Dương Diệp, lão giả không dám khinh thường, vội vàng thúc giục tấm thuẫn nghênh đón!

Kiếm rơi xuống!

Ầm!

Tấm chắn run lên, ngay sau đó rạn nứt, mà lão giả thì cả người mang thuẫn bay ra ngoài!

Dương Diệp cũng không dừng tay, bước về phía trước một bước, lần nữa đâm tới, cùng lúc đó, quanh người hắn, vô số ý kiếm bắn ra, những ý kiếm này tựa như kiếm vũ lập tức bao phủ lão giả lại!

Rầm rầm rầm rầm!

Trên cầu, từng tiếng nổ không ngừng vang lên, mà lão giả kia thì liên tục lùi lại, mấy hơi sau, hắn đã lui trọn vẹn mấy ngàn trượng!

Mà tấm thuẫn trong tay lão giả đã sớm phá thành mảnh nhỏ!

Rốt cuộc, theo một tiếng nổ vang lên, tấm thuẫn trong tay lão giả nổ bể ra, hóa thành mảnh vỡ rơi lả tả đầy trời!

Không có tấm thuẫn, trong nội tâm lão giả hoảng hốt, muốn kéo dài khoảng cách với Dương Diệp!

Nhưng đã chậm!

Kiếm của Dương Diệp rất nhanh, rất chính xác, càng cực kỳ mạnh!

Lúc này đây, kiếm của Dương Diệp rơi xuống, lão giả kia chỉ có thể lựa chọn ngạnh kháng!

Một cỗ khí tức cường đại từ trong cơ thể lão giả cuồn cuộn quét ra, cỗ khí tức này tựa như cuồng phong đón nhận một kiếm kia của Dương Diệp!

Kiếm rơi xuống!

Xùy~~!

Trên cầu vang lên âm thanh nứt vỡ, sau một khắc, Dương Diệp đã xuất hiện ở sau lưng lão giả.

Dương Diệp hít sâu một hơi, kiếm trong tay lúc rõ lúc hư.

Một hơi sau!

Xùy~~!

Sau lưng Dương Diệp, thân thể lão giả kia tách ra, máu phun như suối.

Xa xa, Dương Diệp lau máu tươi ở khóe miệng, kiếm đâm vào mặt đất.

- Khiêng đi, người kế tiếp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK