Mục lục
Kiếm Vực Vô Địch - Dương Diệp (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dừng tay? Đùa giỡn, nếu như không phải thân thể của hắn có thể so với Huyền thú Vương giai, hắn hiện tại đã biến thành tro tàn. Tốc độ của Dương Diệp không chỉ có không giảm, trái lại còn lướt nhanh tới trước mặt tên thanh niên, không chút nghĩ ngợi rút kiếm đâm một cái.

Nhìn thấy Dương Diệp chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện ngay trước mặt mình, thanh niên kinh hãi, bởi vì hắn lúc này không thể né tránh, hắn có thể cảm nhận được một luồng khí tức kinh khủng đâm về vào ngực của mình.

- Coong!

Ngay khi Tử Linh kiếm của Dương Diệp cách ngực của thanh niên mấy tấc. Trong người thanh niên xuất hiện một đám năng lượng màu vàng đánh bật kiếm của Dương Diệp ra.

Dương Diệp thu kiếm, hắn lui nhanh về phía sau, nhìn vòng sáng năng lượng màu vàng bao phủ bên ngoài thân thể thanh niên, Dương Diệp cau mày. Hắn không nghĩ tới, người trước mắt lại nắm giữ huyền bảo phòng ngự như vậy, có thể đánh bật kiếm của hắn trở về, có thể thấy cũng đạt huyền giai trở lên!

Trên người có bảo vật huyền giai, nghĩ đến thân phận đối phương nhất định không đơn giản, nhưng nhưvậy thì thế nào? Người không phạm ta, ta không phạm người, nếu đối phương muốn đẩy hắn vào chỗ chết như, vậy hắn tự nhiên cũng phải ăn miếng trả miếng.

Trên đời này, có bao nhiêu người bị coi thường, đạo lý giảng không thông, nắm đấm mới là biện pháp giải quyết tốt nhất!

Ngay khi Dương Diệp chuẩn bị động thủ lần thứ hai, nữ tử đứng bên cạnh đi tới trước mặt thanh niên, trong tay của nàng còn cầm thuật phù đang tỏa sáng, nữ tử nhìn Dương Diệp, lạnh lùng nói:

- Thật độc ác, ta và hắn chỉ hỏi dò ngươi có thật sự là đệ tử của Lâm Sơn đại sư hay không, ngươi lại muốn đẩy hắn vào chỗ chết!

Nhìn thấy nữ tử đứng ở trước mặt mình, trong tay cầm thuật phù, thanh niên nhất thời có sức lực, nhìn Dương Diệp, tức giận nói:

- Nếu ngươi muốn giết ta, ngươi thực sự có can đảm, ta cho ngươi biết, mặc kệ sư phụ ngươi là ai, ngươi cũng chết chắc rồi, không chỉ ngươi, còn cả gia tộc của ngươi cũng phải chết, ta muốn tiêu diệt toàn bộ gia tộc của ngươi. . . .

Nghĩ đến lúc trước suýt chút nữa bị người trước mắt một chiêu kiếm đâm chết, thanh niên vừa giận vừa sợ, hắn khiếp sợ người trước mặt lại có thực lực giết hắn, hắn một cái thuật phù lại không thể giết đối phương, hắn càng tức giận người trước mặt lại dám giết hắn, phải biết, cho dù những hoàng tử Đại Tần đế quốc cùng thiên tài Nguyên Môn nhìn thấy hắn cũng phải cho ba phần mặt mũi!

Hắn khi nào chịu ủy khuất lớn như thế?

Nghĩ đến đây, cổ tay thanh niên hơi động, lại có một thuật phù xuất hiện trong tay của hắn, ngay khi hắn muốn ném thẳng về phía Dương Diệp, nữ tử bên cạnh ngăn cản hắn.

Nghe được lời của nữ tử, lại nhìn thấy Thanh Thuật phù trong tay nữ tử, Dương Diệp cảm thấy buồn cười, nhìn nữ tử kia nói:

- Lúc trước, ta còn tưởng rằng ngươi là một người giảng đạo lý, bây giờ nhìn lại, ngươi và kẻ bên cạnh đều giống nhau. Tuy rằng hơi phí lời, nhưng ta vẫn muốn hỏi một câu, là ai động thủ trước? Là ai dồn ta vào chỗ chết trước? Còn nữa, hắn lúc trước muốn đẩy ta vào chỗ chết, tại sao ngươi không gọi hắn dừng tay? Đến lúc ta muốn đẩy hắn vào chỗ chết thì ngươi lại ra tay, mà hiện tại còn nói ta làm sai. Ngươi cho rằng ngươi là ai? Ngươi là chưởng giáo Nguyên Môn hay là hoàng đế Đại Tần đế quốc?

Vừa dứt lời, Dương Diệp không có phí lời, hắn móc một tấm Thần Hành phù cùng Cường Lực phù thượng phẩm dán lên người của mình, sau đó thân hình hơi động, trong nháy mắt đã đi tới trước mặt tên thanh niên, hắn rút kiếm chém lần thứ hai!

Lần này, Dương Diệp không còn lưu thủ, Kim Sắc huyền khí và Cường Lực phù gia trì lực lượng thân thể, tốc độ rút kiếm của Dương Diệp so còn nhanh hơn lúc trước gấp đôi, uy lực chí ít cũng tăng cao gấp đôi, trong nháy mắt Tử Linh kiếm ra khỏi vỏ, trong không khí phát ra tiếng rít vô cùng chói tai!

Tốc độ của Dương Diệp thật sự quá nhanh, lúc kiếm tới gần thì thanh niên cùng nữ tử vẫn không phản ứng lại, Dương Diệp đã đi tới trước mặt bọn họ, cảm nhận được khí thế khủng bố toả ra trên người Dương Diệp, thanh niên kia sợ hãi.

- Bành!

Tử Linh kiếm nhanh chém thẳng vào đầu của thanh niên, năng lượng màu vàng lại xuất hiện lần nữa, nó đã ngăn cản một kiếm của Dương Diệp.

Tay của Dương Diệp run lên, Tử Linh kiếm suýt nữa tụt ra khỏi tay, sau một khắc, trong mắt Dương Diệp bắn ra một tia hào quang tàn nhẫn, quát lên:

- Phá!

Vừa dứt lời, đột nhiên tay phải của hắn ép mạnh xuống dưới.

- Bành!

Một âm thanh như pha lê vỡ nát vang lên!

Cảm nhận được vòng bảo hộ màu vàng năng lượng bị phá nát, thanh niên kinh hãi gần chết, thân thể của hắn theo bản năng tránh sang bên cạnh, nhưng mà vẫn hơi muộn, Tử Linh kiếm của Dương Diệp đã chém vào vai phải của hắn. . . .

- A. . .

Đôi mắt thiếu niên mở to, hắn không ngừng phát ra tiếng kêu thảm thiết . . .

Khi tiếng thét thảm thiết của thanh niên vang lên, một cánh tay mang theo một luồng máu tươi bay ra ngoài. . . .

Ngay khi Dương Diệp còn muốn một kiếm chém bay đầu thanh niên, nữ tử đứng bên cạnh cũng phục hồi tinh thần lại, sau đó tay ngọc ném ba tấm thuật phù về phía Dương Diệp.

Dương Diệp dừng bước lại, cổ tay hơi động, Tử Linh kiếm chém thẳng về phía ba tấm thuật phù một cái, ba đạo kiếm khí màu vàng óng bay ra từ mũi kiếm. Mặc dù lúc trước hắn trúng thuật phù của thanh niên, đó là bởi vì hắn quá bất cẩn, không nghĩ tới đối phương có nhiều pháp thuật như vậy, hiện tại hắn sớm lưu ý tới nữ tử kia rồi, vì lẽ đó tự nhiên cũng có phòng bị.

- Bành bành bành…

Kiếm khí va chạm với pháp thuật và biến mất không trung.

Mí mắt của nữ tử co giật, thực lực của người trước mắt quá mạnh mẽ. Ngay khi nàng chuẩn bị nói chuyện, Dương Diệp đã hành động, chỉ thấy tay của Dương Diệp cầm Tử Linh kiếm chém thẳng vào nữ tử, một đạo kiếm khí màu vàng óng bay nhanh về phía nữ tử, cùng lúc đó, thân hình Dương Diệp hơi động, hắn theo sát phía sau kiếm khí và tiến sát người nữ tử.

Thân phận nữ tử trước mắt chắc chắn không đơn giản, thế nhưng thì như thế nào? Hắn cũng chỉ có thể bị đối phương giết mà không thể hoàn thủ sao? Dương Diệp hắn không quản hậu quả sau đó, nếu ngươi muốn giết ta, vậy ta sẽ giết ngươi, tất cả chỉ đơn giản như vậy! Nữ tử trước mặt có dung mạo rất dễ nhìn, thế nhưng việc này có quan hệ gì với hắn? Hắn thương hương tiếc ngọc, nhưng tuyệt đối sẽ không thương hương tiếc ngọc với kẻ thù của mình.

Đối xử kẻ địch, mặc kệ đối phương là hài tử hay nữ nhân, hắn đều giết không tha!

Thấy Dương Diệp lại muốn giết hắn, nữ tử biến sắc, ngón tay ngọc điểm về phía trước, lại có ba tấm thuật phù bay về phía Dương Diệp, thuật phù đón gió nổ tung, một tia chớp to như cánh tay một quả cầu lửa to khoảng một mét, một phong nhận cực kỳ sắc bén bay thẳng về phía Dương Diệp.

Lần này Dương Diệp cũng phải biến sắc, bởi vì này ba tấm thuật phù này có một tấm thuật phù cao cấp, cũng tương đương với một môn huyền kỹ mạnh mẽ!

Dương Diệp không dám khinh thường, hắn dừng bước lại, huyền khí trong cơ thể rót vào bên trong Tử Linh kiếm, sau đó hắn chém thẳng vào ba tấm thuật phù đang bay tới.

- Bành!

Không trung, ba tấm thuật phù va chạm với ba đạo kiếm khí màu vàng óng của Dương Diệp, ngay sau đó có sóng khí quét qua, tia chớp thô to như cánh tay vẫn vượt qua tất cả trở ngại, sau đó tiếp tục đánh thẳng về phía Dương Diệp.

Lần này, Dương Diệp chân chính được kiến thức phù văn sư mạnh mẽ, nữ tử trước mắt và thanh niên kia chỉ có thực lực Tiên Thiên cảnh, thực lực cũng không mạnh, thế nhưng thanh niên kia suýt nữa đã giết hắn, mà hiện tại nữ tử còn kinh khủng hơn, bởi vì hiện tại hắn không thể không bộc lộ một ít lá bài tẩy, không phải vậy, hắn căn bản không thể ngăn cản thuật phù có thể sánh ngang huyền kỹ huyền cấp!

Ngay khi Dương Diệp chuẩn bị triển khai kiếm ý, một tia sáng tím xuất hiện trên người Dương Diệp, nhìn thấy tia sáng tím này, Dương Diệp vui vẻ, hắn lại quên đi Tiểu gia hỏa, có tia sáng màu tím này, Dương Diệp từ bỏ triển khai kiếm ý, hắn tùy ý cho tia chớp đánh trúng.

- Ầm!

Tiếng nổ vang rung trời, mặt đất run lên, khói bụi bay lượn, vào lúc này, toàn bộ Phù văn sư công hội đều chấn kinh.

Không chỉ có Phù văn sư công hội, cho dù là một ít cường giả chung quanh cũng giật mình, ai ăn gan hùm mật gấu lại dám đến Phù văn sư công hội gây sự?

Rất nhanh, từng cường giả đã chạy tới Phù văn sư công hội. . .

Khói bụi tản đi, Dương Diệp bước ra khỏi vụ nổ, tròng mắt nữ tử co rụt lại, trong mắt tràn đầy khiếp sợ và khó mà tin nổi!

Dương Diệp không nói nhảm, thân hình hơi động, hắn đã đi tới trước mặt nữ tử, sau đó rút kiếm chém một kiếm.

- Dừng tay!

Đang lúc này, một giọng nói hùng hậu truyền từ bên trong Phù văn sư công hội ra ngoài.

Mí mắt Dương Diệp hơi co giật, bởi vì người nói chuyện chí ít cũng là cường giả Linh Giả cảnh trở lên, nghĩ đến nữ tử lúc trước thi triển thuật phù trung cấp với hắn, Dương Diệp không đang do dự, tốc độ công kích của hắn nhanh hơn vài phần.

Đối phương chính là Linh Giả cảnh thì làm sao? Nữ nhân này có chỗ dựa, Dương Diệp hắn không có? Sư phụ dùng làm gì? Chính là dùng để ra mặt vào thời khắc mấu chốt như hiện tại. . . .

- Thật là to gan. . .

Lần này, giọng nói không phải truyền ra từ Phù văn sư công hội, mà là từ phía sau Dương Diệp. . . .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK