Lần này Dương Diệp không có dừng vào lúc Thập Vạn Đại Sơn, mà đang ngồi trên Lôi Điêu, bay về phía Đềquốc Đại Tân, bởi vì hiện tại chỉ còn cách thí luyện ở dãy núi Thanh Vân không tới năm ngày.
Túy đạo nhân nói trắng ra như vậy, hắn cũng không có phản cảm, ngược lại, hắn nhìn rất thoáng. Đúng vậy, trênđời này ngoại trừ người chí thân ra, ai cũng không cân suy nghĩ cho người khác, Kiêm Tông người ta dựa vàocái gì phải vì hắn mà đi đoạn tuyệt với Bách Hoa cung?
Vẫn là câu nói kia, ở trên thế gian này, Dương Diệp hắn vẫn phải dựa vào chính mình.
Dương Diệp lắc đầu, ném sạch những suy nghĩ linh tinh ra khỏi đầu, hắn láy ra máy khối đá năng lượng và bắtđầu tu luyện
Ở sâu bên trong Thập Vạn Đại Sơn có một tòa thành thị cực kỳ to lớn, thành thị này có quy mô không kém gìTần Đô của Đề quốc Đại Tần, trong đó trình độ phồn hoa còn vượt qua cả Đề quốc Đại Tần. Thành thị to lớnnày chính là Thú Đô của Đề quốc Huyện Thú!
Ở trong hoàng cung Thú Đô, hai người Hỗ Tông Nguyên cùng Tông Sư đứng ở trên đại điện, lúc này vẻ mặt haingười vô cùng nghiêm túc.
Đúng lúc này, ở phía trên đại điện có một người trung niên mặc trường bào màu vàng kỳ lạ xuất hiện.
Nhìn thấy người trung niên này, hai người Hỗ Tông Nguyên cùng Tông Sư vội vàng thi lễ một cái, sau đó cungkính nói:
- Ra mắt thú hoàng!
Đúng vậy, người trung niên trước mắt này chính là thú hoàng của Đề quốc Huyền Thú, cũng là một trong nhữngcường giả đỉnh phong của cả Nam Vực, cường giả siêu cấp cùng cấp bậc với Túy đạo nhân! Không chỉ có nhưvậy, hắn còn nắm giữ tộc quần huyền thú của Đề quốc Huyền Thú lên tới hàng vạn!
- Con huyền thú thần bí đâu?
Thú hoàng bình tĩnh hỏi, nhưng hai người bên dưới lại khẽ run lên.
Một lát sau, Hổ Tông Nguyên mở miệng nói:
- Hồi bẩm thú hoàng, hai người chúng ta không có năng lực, không phải là địch thủ của Túy đạo nhân, nên đã đểcho nó cùng nhân loại kia trốn mất rồi!
Thú hoàng gật đầu một cái nói:
- Không sao, bản hoàng đã biết được.
- Thú hoàng, ngươi cũng biết lai lịch của huyền thú thần bí này sao?
Tông Sư hỏi.
Trong hai mắt của thú hoàng hiện lên một tia nghiêm trọng, khẽ gật đầu, nói:
- Biết mộtít, bản hoàng cũng không nghĩ tới nó sẽ xuất hiện ở Nam Vực này.
- Thú hoàng, con thú này cuối cùng có lai lịch ra sao? Không ngờ nó lại có thể tạo thành uy hiếp lớn đối tộchuyền thú chúng ta như vậy!
Hồ Tông Nguyên trầm giọng hỏi.
Thú hoàng lắc đầu, nói:
- Căn dặn xuống, tất cả huyền thú Thập Vạn Đại Sơn không được ra tay với nó, đúng rồi, cũng không được ở ratay với nhân loại kial
Thú hoàng nói xong, bước về phía trước một bước, sau đó toàn thân trực tiếp biến mắt khỏi bên trong đại điện!
Cùng lúc đó, thú hoàng xuất hiện ở trên tưng Lôi Điêu.
Khi nhìn thầy trước mắt đột nhiên xuất hiện một người trung niên mặc trường bào màu vàng, đồng tử củaDương Diệp co lại kịch liệt, hắn theo bản năng nắm thật chặt thanh kiếm trong tay, nhưng rất nhanh hắn lạibuông lỏng ra, cho dù hắn không biết người trước mắt này rốt cuộc là ai, có cảnh giới gì, nhưng hắn biết mộtđiểm, đó chính là hắn lúc này căn bản không phải là đối thủ của người trung niên này!
Thú hoàng quan sát Dương Diệp, sau đó khẽ gật đầu, nói:
- Nhân loại, ngươi gan dạ sáng suốt, không tệ!
Huyền thú hóa hình!
Nghe được xưng hô của đối phương, trong tòng Dương Diệp căng thẳng, lúc này quan hệ giữa hắn cùng với Đéquốc Huyền Thú cũng không thể nói là tốt, cường giả thần bí này đột nhiên xuất hiện, khẳng định không làchuyện tốt đối với hắn. Chẳng qua, Túy đạo nhân không phải đã giao hẹn cùng đối phương rồi sao? Tại sao lạicó thể có huyền thú hóa hình tới tìm hắn gây phiền phức chứ?
Không suy nghĩ về những điều này nữa, Dương Diệp nói:
- Ngươi tới giết ta sao?
Thú hoàng nghe vậy thì thoáng ngản người ra, sau đó bật cười lắc đầu, nói:
- Cho dù thực lực của ngươi bây giờ cũng không tệlắm, nhưng chưa tới mức làm cho bản hoàng phải tự mìnhđến giết ngươi. Lần này bản hoàng tới đây là muốn trông thấy con vật nhỏ kia, ngươi cho nó đi ra gặp ta đượckhông? Bản hoàng cam đoan với ngươi, bản hoàng không có ác ý đối với nó, chẳng qua là muốn gặp nó một lần mà thôi!
Gặp vật nhỏ sao? Dương Diệp nghe vậy lại nhíu mày, do dự một chút, nói:
- Bây giờ nó không tiện đi ral
Thú hoàng nhíu mày, nhưng rất nhanh lại thư giãn ra, mỉm cười, nói:
- Cũng được, nếu bây giờ nó không tiện đi ra, vậy sau này gặp cũng được.
Dương Diệp ngạc nhiên nói:
- Ngươi tin tưởng lời của ta sao?
Thú hoàng mỉm cười, nói:
- Vì sao không tin?
Dương Diệp nghe vậy, cũng nở nụ cười, nói:
- Ta cũng tin tưởng lời của ngươi, ngươi hẳn không có ác ý đối với vật nhỏ, nêu không lầy thực lực của ngươi,ta căn bản không có cách nào phản kháng, không phải sao?
- Tiểu tử nhân loại thật thú vị!
Thú hoàng nói:
- Ta không có ác ý đối với vật nhỏ kia, nhưng ta lại không có thiện cảm đối với ngươi, phải biết rằng lần nàyngươi đã giết rất nhiều con cháu tinh anh trong tộc huyền thú ta.
- Bởi vì vật nhỏ, ta chưa từng chủ động ra tay với huyền thú Đế quốc Huyền Thú ngươi. Cho tới nay, đều làhuyền thú của Đé quốc Huyền Thú ngươi tới tìm ta gây phiền phức, cũng không thẻ bảo ta chỉ có thể chịu đòn màkhông hề đánh trả!
Dương Diệp nói.
- Nó không cho ngươi ra tay với huyền thú sao?
Mắt thú hoàng hơi sáng lên, nói.
Dương Diệp khẽ gật đầu!
Thú hoàng thấy thếlại càng tươi cười hơn, hắn do dự một chút tại bám tay bắn ra, một tệnh bài màu đen lơ lửngở trước mặt Dương Diệp, nói:
- Tiểu tử nhân loại, sau này có cơ hội, dẫn theo nó tới Đề quốc Huyền Thú thú chơi một chút, có cái lệnh bài này,ngươi ở Thập Vạn Đại Sơn sẽ đi thông suốt.
Thú hoàng dứt lời, trực tiếp biến mất ở trên Lôi Điêu.
Nhìn thấy người trung niên trực tiếp biến mất, đồng tử của Dương Diệp lại co lại, sợ rằng thực lực của đốiphương không kém hơn Túy đạo nhân! Nghĩ đến lúc trước hắn còn muốn lấy ra Huyết Sát Châu đánh với đốiphương một trận, Dương Diệp đã cảm thấy có chút buồn cười, ở trước mặt loại cường giả này, đừng nói đạo khígiả, cho dù cho hắn đạo khí thật cũng không có tác dụng gì!
Chẳng qua hắn không nghĩ tới vật nhỏlại có thểlàm cho Đề quốc Huyền Thú điều động loại cường giả cấp bậcnày, đây là phúc hay là họa nhỉ? Tuy nhiên nhìn thái độ của đối phương thì chắc là phúc.
Dương Diệp lắc đầu, nhìn về phía lệnh bài màu đen trong tay, lệnh bài chỉlớn bằng bàn tay, không biết đã sửdụng làm bằng vật liệu gì mà chạm vào thấy mát lạnh, ở mặt trước của lệnh bài, có khắc một chữ Hoàng màuvàng. Ở mặt sau lạikhắc từng hoa văn kỳlạ, những hoa văn này không theo quy tắc nào cả, có vài cái phù văncùng loại, nhưng cũng không giống nhau. Dù sao Dương Diệp cũng xem không hiểu!
Nhìn không hiểu thì không nhìn tới nữa, Dương Diệp bỏlệnh bài nhận được vào trong nạp giới, sau đó bảo LôiĐiêu tăng nhanh tốc độ. Nó nhất định vẫn biết được Thập Vạn Đại Sơn!
Ở dưới tốc độ cao nhất của Lôi Điêu, Dương Diệp tốn không đến bảy canh giờ đã đi tới bên ngoài Thập Vạn ĐạiSơn. Dương Diệp thu Lôi Điêu vào, đi tới thế giới nhân toại, hắn khiêm tốn một chút thì thỏa đáng hơn!
Dương Diệp không có dừng lại, hắn mượn truyền tống trận ở những thành thị này tại vòng ngoài của Thập VạnĐại Sơn đề đi tới Đề Đô. Khi đi tới cửa đài truyền tống của Đề Đô, Dương Diệp sửng sốt trước cảnh tượng trướcmắt.
Lúc này tại cửa Đế Đô có vô số người đang đứng, đương nhiên nhiều người không phải là trọng điểm, trọngđiểm là những người này đều đang nhìn hắn!
- Lại một người nữa đi ra, lại một người nữa đi ra rồi.
Không biết ai hô một câu trước, sau đó vô số người đều nhìn về phía Dương Diệp hô lên.
- Ta là gia chủ Liễu gia của Đề Đô, gia tộc chúng ta là thế gia siêu cấp của Đề Đô đã nắm giữ nội tình nghìnnăm, không biệt thiêu hiệp có hôn phổi chưa? Nếu như không có thì có thể tới Liễu gia ta, Liễu gia ta bảo đảmcho thiêu hiệp đủ tài nguyên tu luyện.
- Ta tà gia chủ Hoàng gia của Đề Đô, Hoàng gia chúng ta được gọi tà một trong bón gia tộc lớn ở Đề Đô, trảiqua máy nghìn năm, tiêu thư Hoàng gia ta lại ;là một trong mười đại mỹ nhân Tân Đô, chỉ cần thiếu hiệp tới,không những thu được tài nguyên tu luyện, còn có thê ôm mỹ nhân vê.
- Ta là Phó gia của Đề Đô.
- Ta là....
Nghe đám người phía dưới nhiệt tình hò hét với hắn, Dương Diệp không khỏi cảm thấy bát đắc dĩ, trước đâyhắn từng nghe nói về chuyện những gia tộc này tuyên nhận những huyền giả từ dãy núi Thanh Vân sống sót trởvề, chăng qua hắn không nghĩ tới lại điên cuông như vậy
Dương Diệp khẽlắc đầu, tâm niệm thoáng động, hắn rút Tử Linh Kiếm ra khỏi vỏ nửa đoạn, một tiếng kiếm ngânvang lên.
Nghe được tiếng kiếm này, đám người lập tức trở nên yên tĩnh, những thế gia gia tộc nhìn Dương Diệp, đáng tiếc lắc đầu.
- Không nghĩ tới là đệ tử Kiếm Tông, ôi! Đáng tiếc, chẳng qua nều hắn là đệ tử Kiếm Tông, vì sao muộn thế nàymới về chứ?
- Ai biết được! Ôi, chờ người kề tiếp vậy!
Nhìn thấy mọi người trở nên yên tĩnh, lúc này Dương Diệp mới đi xuống khỏi đài truyền tống, sau đó đi về phíacửa Đề Đôi
- Dương huynh!
Lúc Dương Diệp muốn đi vào cửa thành lại nghe được giọng nữ tử quen thuộc đột nhiên vang tên ở sau lưng hắn.