Mục lục
Kiếm Vực Vô Địch - Dương Diệp (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nam tử lông mi dài đi mấy bước, một tên nam tử bên cạnh đột nhiên nói:

- Vĩnh Hưng đại ca, hắn là đệ tử Kiếm tông, lần này chúng ta đã đắc tội hắn ác như thế, hắn nhất định ghi hận trong lòng, hiện tại chúng ta nhiều người, hắn nhất định không dám động thủ, thế nhưng ngày sau hắn và những đệ tử Kiếm tông khác tập hợp, ngươi nói hắn sẽ bỏ qua cho chúng ta sao? Còn nữa, hắn là đệ tử Kiếm tông, trên người nhất định có nội đan Huyền thú Vương giai, thậm chí nói không chắc còn có kiếm kỹ và công pháp của Kiếm tông, hiện tại hắn lạc đàn, chúng ta nên…

Nói đến đây, trong mắt nam tử này bắn ra sát cơ hung ác.

Nghe vậy, nam tử lông mi dài dừng bước, không suy nghĩ bao lâu, trong mắt của hắn bắn ra sát cơ, hắn nghiêng đầu và gật đầu với nam tư rkia, sau đó quát lớn:

- Động thủ!

Dứt lời, đột nhiên hắn xoay người, thân hình hơi động và lao thẳng về phía Dương Diệp.

Kỳ thực hắn lúc trước cũng có ý niệm này, nhưng hắn cũng đè ép ý niệm này xuống, dù sao Kiếm tông không phải là thế lực hắn có thể trêu chọc. Thế nhưng bây giờ nghe nam tử nói như vậy, hắn quyết định mạo hiểm một lần, việc này gọi là cầu giàu sang từ trong nguy hiểm! Lại nói, vừa rồi đắc tội đối phương hung ác như vậy, hắn nên chém tận giết tuyệt cho thỏa đáng!

Nhóm người chung quanh nam tử Vĩnh Hưng đã hiểu ngầm với nhau, vào thời khắc Vĩnh Hưng lên tiếng, mọi người chỉ hơi ngây người, sau đó cả đám phục hồi tinh thần lại, lúc này tất cả mọi người đều rút vũ khí lao thẳng về phía Dương Diệp.

Thế đạo hiện tại, có rất nhiều lúc không cần giảng đạo nghĩa và đúng sai, có thực lực, ngươi sai cũng thành đúng, không có thực lực, ngươi đúng cũng thành sai!

Vì lẽ đó, tại Nam vực, giết người đoạt bảo là một chuyện phi thường bình thường.

Thời điểm thanh niên áo xanh khiêu khích Dương Diệp, Dương Diệp bị người này làm sững sờ, thì ra trên đời thật sự có biện pháp chơi như vậy. Ngay khi hắn chuẩn bị trực tiếp động thủ, hắn không nghĩ tới mười mấy người trước mắt lại động thủ với hắn trước tiên.

Nhìn mười mấy người kia xông tới, Dương Diệp lắc lắc đầu, nói thầm chính mình vẫn quá nhân từ, vừa bắt đầu đã phí lời với đối phương làm cái gì? Trực tiếp động thủ giết là xong rồi?

Vung tay phải lên, ba đạo thân ảnh khổng lồ xuất hiện giữa sân, đi ra chính là tiểu Hôi cùng tiểu Ngân, còn có tiểu Hổ bị Tiểu gia hỏa thu phục.

Hiện tại, bên phía Dương Diệp có thêm vào Tiểu gia hỏa, cũng đã có bảy con Huyền thú Vương giai, bảy con Huyền thú Vương giai. . . Có bảy con Huyền thú Vương giai này ở đây, cho dù gặp cường giả Linh Giả cảnh, Dương Diệp cũng có lòng tin đánh một trận.

Lúc tiểu Hôi và tiểu Ngân xuất hiện trong sân, đám người do Vĩnh Hưng cầm đầu đều biến sắc, trong mắt hiện ra thần thái kinh hãi gần chết. . .

Lần này Dương Diệp cũng không phí lời, hắn phất tay cho đám Huyền thú Vương giai xông lên tàn sát đối phương, Tử Điêu đã xông lên phía trước một bước, nó vung trảo nhỏ lên, một tia sáng tím không có dấu hiệu báo trước đã xuất hiện trước mặt đám cường giả Tiên Thiên như Vĩnh Hưng, cũng đánh tất cả thành mảnh vỡ.

Nhìn thấy Tử Điêu xuất trảo, những Huyền thú kia như đang ăn phải thuốc kích thích, chúng cùng nhau ngửa đầu gào thét, sau đó giống như nổi điên lao vào đám người Vĩnh Hưng.

- Vị huynh đệ Kiếm tông này, là hiểu lầm, là hiểu lầm!

Vào lúc này, đột nhiên Vĩnh Hưng dừng bước, thất thanh nói:

- Là hiểu lầm, ta đồng ý giao ba người Lý gia ra, ta đồng ý. . . .

- Hiện tại ta không cần các ngươi đồng ý. . .

Dương Diệp lắc lắc đầu, sau đó thân hình hắn hơi động và lao theo đám Huyền thú tấn công đối phương.

Lúc này Dương Diệp cũng hiểu rõ một đạo lý, trong thế giới này, rất nhiều lúc thật sự không thể nói nhân nghĩa đạo đức, bởi vì ở trước mặt lợi ích, đối thủ sẽ không bao giờ nói thứ này với ngươi làm gì.

Trong thế giới cương giả vi tôn, ngươi nên tàng nhẫn một chút mới thỏa đáng!

Thấy đàm phán không thích hợp, Vĩnh Hưng lập tức quát to:

- Tách ra trốn!

Dứt lời, cả đám người bỏ chạy ra mọi hướng.

Lúc này mọi người không cần hắn nhắc nhở, bởi vì khi bảy con Huyền thú Vương giai xông tới trước mặt, không chạy, chẳng lẽ muốn chờ chết sao?

Lúc này mọi người, bao quát cả Vĩnh Hưng đều không suy nghĩ vì sao ba con Huyền thú lại đột nhiên xuất hiện ở đây, vì cái gì vị đệ tử Kiếm tông này lại có thể chỉ huy Huyền thú, vào thời điểm tính mạng bị uy hiếp như thế, ai có thời gian đi suy nghĩ những vấn đề như thế, so với nghĩ những thứ này, còn không bằng chạy nhanh lên một chút. . .

Chỉ có một biện pháp là tách ra trốn, đây là biện pháp không tệ, nếu như không có Tiểu gia hỏa ở đây, những người này thật sự có thể chạy một ít, dù sao Dương Diệp không am hiểu nhất chính là tốc độ, mà có Tiểu gia hỏa ở đây. . .

Trên bả vai của Dương Diệp, hai mắt Tử Điêu xoay vòng một vòng, nó nhìn thấy ai chạy nhanh nhất liền vung tiểu trảo, một tia sáng tím không chút dấu hiệu đánh lên người của đối phương .

Bảy con Huyền thú Vương giai, thêm vào Dương Diệp, đây là một trận giết chóc kinh khủng, không tới một phút sau, hơn mười tên thiên tài Tiên Thiên cảnh chỉ còn lại ba người Lý gia mà thôi!

Một chiêu kiếm đánh bay đầu Vĩnh Hưng, Dương Diệp quay đầu nhìn sang ba người Lý gia bị Huyền thú vây quanh.

Ba huynh muội Lý gia nhìn sang Dương Diệp, trong mắt khiếp sợ và sợ hãi không hề che giấu chút nào, đây chính là Huyền thú Vương giai đấy, có Huyền thú Vương giai, đệ tử Kiếm tông này có thể chỉ huy Huyền thú. . .

Tại sao lại như vậy. . . .

- Ngươi. . .

Thanh niên áo xanh nhìn Dương Diệp, hắn khó tin nói:

- Tại sao ngươi có thể chỉ huy Huyền thú Vương giai, ngươi, ngươi là người nào . . .

Dương Diệp không nói nhảm, hắn gật đầu với đám Huyền thú Vương giai, vài con Huyền thú Vương giai hiểu ý và xông lên. . .

Lúc chiến đấu lại phí lời cùng đối thủ, theo Dương Diệp thấy đó là hành vi não tàn, rất nhiều lúc cũng bởi vì phí lời với đối phương mới có nhiều biến cố bất ngờ xảy ra.

Rất nhanh, ba huynh muội Lý gia không còn hài cốt, nơi này chỉ còn lại vết máu. . . .

Dương Diệp thu nhẫn của đám người này và cất đi, nhìn lướt qua, khóe môi của hắn hơi cong lên, cũng không tệ lắm, lần này thu hoạch tám viên nội đan Huyền thú Vương giai, trong đó có mấy ngàn viên năng lượng thạch, còn có đồ vật khác, hắn thật sự không đặt vào trong mắt…

Đang lúc này, đột nhiên Tử Điêu vỗ vỗ đầu Dương Diệp, sau đó tiểu trảo chỉ sang bốn con Huyền thú Vương giai bên cạnh, tiếp theo nó lại vung vẩy tiểu trảo.

Một lát sau, Dương Diệp cười khổ, nói:

- Tiểu gia hỏa, chúng ta không thể thu nhiều như thế, tuy bốn chúng nó không tệ, thế nhưng chúng còn kém hơn tiểu Hôi, tiểu Ngân và tiểu Hổ một chút, chúng ta thả chúng nó đi, không bắt chúng nó có được hay không?

- Hống. . .

Dương Diệp vừa nói xong, bốn con Liệp Ảnh báo nhất thời giận dữ gầm thét, sau khi ngửa đầu gào lên một tiếng, chúng rất tức giận Dương Diệp, dường như sau một khắc sẽ trực tiếp xông lên cắn xé Dương Diệp!

Nhìn thấy bốn con Liệp Ảnh báo hành động như thế, tiểu Hôi cùng tiểu Ngân đều lắc đầu, trong mắt lộ ra vẻ thương hại.

Quả nhiên, bốn con Liệp Ảnh báo vừa mới rống lên, một luồng áp lực vô hình bao phủ thân thể của chúng, làm cho bốn con Liệp Ảnh báo đều run rẩy bò lên mặt đất.

Thân thể Tử Điêu biến mất và xuất hiện trên bầu trời trên đầu bốn con Liệp Ảnh báo, sau đó tiểu trảo dùng sức gõ vào đầu bốn con Liệp Ảnh báo, sau khi gõ một lát, lần này nó lại về tới bên cạnh Dương Diệp, vẻ mặt Tử Điêu đầy đáng thương.

Thấy thế, Dương Diệp dở khóc dở cười, hắn làm sao không biết ý đồ của Tử Điêu chứ, liếc mắt nhìn bốn con Liệp Ảnh báo đang bò trên mặt đất, Dương Diệp thấp giọng nói:

- Xem ra sau này phải nghĩ biện pháp mau chóng gia tăng thực lực mới được!

Lần trước hắn tăng lên tới Tiên Thiên cảnh, vòng xoáy trong cơ thể hắn đã sinh ra biến hóa long trời lở đất, nếu như hắn tăng lên tới Vương Giả cảnh, như vậy vòng xoáy nhỏ kia sẽ biến hóa lớn tới cỡ nào? Huyền khí của hắn cũng biến thành màu sắc gì?

Thật sự làm người ta mong chờ.

Lắc lắc đầu, Dương Diệp ngẩng đầu nhìn sắc trời, lúc này sắc trời dần tối lại, nơi này chính là thiên hạ của Huyền thú, nhưng may mắn hắn có bảy con Huyền thú Vương giai cùng Tiểu gia hỏa ở đây, đặc biệt là có Tiểu gia hỏa, bởi vì có sự tồn tại của Tiểu gia hỏa, không có bất cứ con Huyền thú nào trong Thập Vạn Đại Sơn dám chủ động trêu chọc hắn.

Nhìn hướng nam một chút, Dương Diệp do dự, chung quy vẫn không có lựa chọn rời đi. Tuy rằng đã đáp ứng Tô Thanh Thi, đủ khả năng tình huống dưới chăm sóc cho Kiếm tông đệ tử, thế nhưng, hắn có thể không đáp ứng phải cho những Kiếm tông đó đệ tử làm bảo mẫu, nếu tới tham gia Thanh Vân Bảng, vậy thì sinh tử nghe theo mệnh trời.

Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu nhất là hắn không có tình cảm gì với đệ tử Kiếm tông, Mộ Dung Yêu cũng còn tốt, đối phương có năng lực tự vệ, hắn không có gì đáng lo lắng , còn những người khác. . .

Vung tay phải lên, cũng thu bảy con Huyền thú vào trong vòng xoáy, thân hình Dương Diệp hơi động, hắn đi tới trước một gốc cây đại thụ, thả người nhảy một cái và tiến vào trong táng cây rậm rạp, lợi dụng lá cây cùng thân cây che giấu chính mình, sau đó lấy ra mấy viên năng lượng thạch và bắt đầu hấp thu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK