Tuy đã là buổi tối, thế nhưng người ở cửa thành rất nhiều, không chỉ như vậy, hầu như mỗi thời khắc đều có người xuất hiện trên truyền tống đài.
- Dương huynh đệ không tới!
Nơi cửa thành, Man Tử nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng của Dương Diệp xuất hiện trước mặt, hắn lập tức lên tiếng.
Ở buổi trưa, Dương Diệp nói sau khi xử lý xong việc của Kiếm tông sẽ tới tìm bọn họ, vì lẽ đó ba người bọn họ cũng không hề rời đi.
- Nếu ngươi muốn đi thì ngươi đi đi, không ai bảo ngươi chờ!
Thanh Hồng đứng bên cạnh tức giận liếc mắt nhìn Man Tử.
Man Tử đỏ mặt, san đó cười cợt, không nói nữa.
Đang lúc này, có một hộ vệ đội mặc khôi giáp màu bạc đến dò xét cửa thành, một người trong đó nhìn thấy ba người Thanh Hồng thì ngừng lại, hắn cau mày, sau một lúc, đột nhiên sắc mặt của hắn biến thành dữ tợn, sau đó đi về phía ba người Thanh Hồng.
- Tu Ngôn, ngươi làm cái gì!
Thấy người này đột nhiên rời đội, một người trung niên cầm đầu trầm giọng quát lên.
Nam tử tên là Tu Ngôn dừng bước, oán độc nhìn ba người Thanh Hồng một chút, sau đó hít sâu một hơi nói:
- Hoàng thống lĩnh, ta gặp được hung thủ giết đệ đệ ta rồi!
- Hả?
Hoàng thống lĩnh nhìn sang ba người Thanh Hồng, sau đó nói:
- Ngươi không lầm?
Tu Ngôn lắc lắc đầu, nói:
- Lúc trước đệ đệ ta chết, ta đi tới Thập Vạn Đại Sơn điều tra, phát hiện đệ đệ ta đã gặp ba người này trong Thập Vạn Đại Sơn. Đệ đệ ta chết không rõ ràng trong Thập Vạn Đại Sơn, mà ba người này đột nhiên mất tích, đệ đệ ta tuyệt đối bị ba người này giết, không phải vậy, tại sao bọn họ mất tích?
Đệ đệ Tu Ngôn chính là Tu Viễn cùng ba người Thanh Hồng tiến vào Thập Vạn Đại Sơn, lúc trước hắn tìm khắp các thành thị chung quanh Thập Vạn Đại Sơn, nhưng mà hắn không tìm được tin tức của ba người Thanh Hồng, dường như ba người này biến mất khỏi thế gian, càng làm cho hắn xác định đệ đệ hắn chết là do ba người Thanh Hồng tạo thành.
Nhưng rất đáng tiếc, hắn bỏ ra thời gian khá lâu cũng không tìm được ba người Thanh Hồng. Cuối cùng hắn không thể không từ bỏ tìm kiếm ba người Thanh Hồng, bởi vì mỗi năm một lần hộ vệ đế đô hoàng gia đội bắt đầu nhận người.
Không nghi ngờ chút nào, hắn có thực lực Vương Giả cảnh nên thông qua. Hắn không nghĩ tới, hắn lại gặp ba dong binh này tại đế đô!
- Ngươi định làm gì?
Hoàng thống lĩnh hỏi.
- Ta muốn ba người này sống không bằng chết!
Tu Ngôn tử nhìn chằm chằm vào ba người Thanh Hồng.
Hoàng thống lĩnh trầm giọng nói:
- Lẽ nào ngươi muốn ra tay với bọn họ trên đường? Đừng quên, nơi này chính là đế đô!
Tu Ngôn hít sâu một hơi, hắn áp chế tâm tình động thủ xuống, Hoàng thống lĩnh nói không sai, nơi này là Tần đô, nếu như hắn giết ba người bên đường, như vậy tiền đồ của hắn xong rồi.
Ở Tần đô, ngoại trừ đám người điên như Công hội Phù Văn Sư, không có bất kỳ người nào dám không tuân thủ luật pháp Đại Tần đế quốc!
Một lát sau, Tu Ngôn nhìn về phía Hoàng thống lĩnh, nói:
- Tranh cử thống lĩnh năm nay, ta ủng hộ ngươi!
Nghe vậy, Hoàng thống lĩnh nở nụ cười, sau đó quay về phía sau vẫy một tên binh lính, sau đó nói nhỏ bên tai đối phương vài câu, người binh sĩ kia liếc mắt nhìn ba người Thanh Hồng, sau đó gật gật đầu rời đi.
- Tu Ngôn huynh đệ, tuy rằng chúng ta không thể tự ý ra tay động thủ với ba người này, thế nhưng nếu như đối phương xúc phạm luật pháp Đại Tần đế quốc thì sao?
Hoàng thống lĩnh ngoài cười nhưng lòng không cười.
Tu Ngôn nhìn Hoàng thống lĩnh một chút, sâu trong mắt hắn có đề phòng. Người của hộ vệ hoàng gia đội đông đảo, thống lĩnh cũng nhiều, trên thống lĩnh chính là hộ vệ trưởng, muốn làm hộ vệ trường, không chỉ cần thực lực, càng cần những thành viên hộ vệ đội chống đỡ. Ban đầu hắn không dự định chống đỡ Hoàng thống lĩnh, thế nhưng vì báo thù, hết cách rồi, hắn chỉ có thể đổi trận doanh.
Nhưng tâm nhãn của đối phương. . . Ngày sau phải cẩn thận nhiều hơn, Tu Ngôn âm thầm nghĩ trong lòng.
. . . .
Thanh Hồng đnag tìm kiếm xung quanh, tìm kiếm bóng người Dương Diệp, đột nhiên, một người trung niên đi tới trước mặt nàng, ánh mắt người trung niên đánh giá vóc dáng mê người của Thanh Hồng, trong mắt mang theo tham lam và dâm dục không che giấu được, sau đó hắn nở nụ cười, nói:
- Chà chà, đúng là xinh xắn, vóc người này. . . . Gương mặt này, còn dễ nhìn hơn những đầu bài thanh lâu! Nếu có thể. . .
Người trung niên còn chưa nói hết lời, một thanh quỷ đầu đại đao đã bổ về phía tên trungn niên.
Động thủ chính là Man Tử, thấy có người đùa giỡn muội muội của hắn, Man Tử tức giận không kiềm chế được, không chút nghĩ ngợi đã rút đao bổ xuống.
Nhìn thấy Man Tử động đao, mọi người ở cửa thành hô lên đầy kinh ngạc, sau đó vội vã tránh ra sau một đoạn. Động thủ ở đế đô, người này không ngu ngốc thì quá trâu bò.
Nhìn thấy Man Tử động thủ, đại hán trung niên nở nụ cười quái dị.
Ngay khi đại đao Man Tử muốn chém vào đỉnh đầu tên trung niên, đột nhiên có một tia khí kình đánh vào đại đao của Man Tử, trong lòng Man Tử một hãi, cánh tay của hắn tê dại một hồi, đại đao bay ra ngoài.
- Ca!
Thanh Hồng thét lên đầy kinh hãi, nàng vội vã đi tới bên cạnh Man Tử, nói:
- Ngươi không sao chứ?
Man Tử lắc lắc đầu, sau đó nhìn về phía hộ vệ đội mặc khôi giáp màu bạc, thầm nghĩ trong lòng không được, hắn suy nghĩ chuẩn bị dùng biện pháp gì đó rời đi, đột nhiên đối phương đã đi tới trước mặt hắn.
Hoàng thống lĩnh liếc mắt nhìn đại hán trung niên đùa giỡn Thanh Hồng một chút, sau đó lại nhìn ba người Man Tử một chút, mặt không hề cócảm xúc, nói:
- Dám gây sự ở đế đô, bắt hết, người vi phạm bên đường chém giết!
- Chuyện là như thế này. . .
Man Tử đi lên phía trước, đang chuẩn bị giải thích cái gì. Nhưng mà có một bóng người xuất hiện, Man Tử phun máu tươi và thân thể bay ngược về phía sau.
- Ca!
Thanh Hồng thét lên đầy kinh hãi, nàng vội vã chạy đến bên cạnh Man Tử, cũng nâng hắn dậy, vết thương trên bụng Man Tử rất nghiêm trọng, Thanh Hồng run rẩy, bởi vì đan điền của Man Tử đã vỡ vụn.
Tiểu Hắc nhìn thấy đan điền Man Tử bị phá nát, thân thể hắn hơi động, hắn cầm chủy thủ ra tay đâm vào Tu Ngôn đã tấn công Man Tử!
- Bành!
Một tiếng vang trầm thấp, Tiểu Hắc cũng bay ra ngoài, tương tự, đan điền cũng phá nát rồi!
Tu Ngôn xem thường nhìn Man Tử cùng Tiểu Hắc một chút, nói:
- Đúng là yếu!
Thanh Hồng chậm rãi đứng lên, xoay người nhìn Tu Ngôn, song quyền nắm chặt, nói ra từng chữ:
- Vì sao?
Nàng không ngốc, đối phương vừa ra tay đã hạ tử thủ, liên tưởng đến người trung niên đột nhiên xuất hiện lúc trước, nàng biết, đây là một cái bẫy nhằm vào ba người bọn họ, nhưng nàng không hiểu, tại sao hộ vệ hoàng gia lại nhắm vào bọn họ!
- Tại sao?
Tu Ngôn híp mắt lại, nói:
- Ta cũng muốn hỏi các ngươi một chút, vì sao lại giết đệ đệ của ta, ta tên Tu Ngôn, Tu Viễn là đệ đệ của ta, hiện tại nghĩ tới cái gì chưa?
- Thì ra là như vậy!
Thanh Hồng nở nụ cười thê thảm, tuy rằng Tu Viễn không phải huynh muội bọn họ giết chết, thế nhưng có cái gì khác nhau chớ? Lúc trước Dương Diệp vì bọn họ mới giết Tu Viễn, có thể nói, Tu Viễn chết không tách rời khỏi bọn họ.
- Quả nhiên là các ngươi giết!
Nhìn thấy vẻ mặt của Thanh Hồng, sắc mặt Tu Ngôn biến thành dữ tợn, nói:
- Ta không hỏi các ngươi tại sao giết đệ đệ ta, bởi vì chuyện này không có ý nghĩa. Các ngươi yên tâm, ta sẽ không giết ba người các ngươi, ta sẽ bán hai tên kia làm nam kỹ, còn ngươi, ban đầu ta cũng dự định bán ngươi, nhưng ta đổi ý, ta quyết định chờ ta chơi chán sẽ bán ngươi, ngươi cảm thấy thế nào?
- Đừng lãng phí thời gian!
Lúc này, Hoàng thống lĩnh đứng bnee cạnh cau mày nói. Nếu như là bình thường, hắn cũng không dám trắng trợn giúp đỡ Tu Ngôn đối phó ba dong binh như vậy, dù sao luật pháp Đại Tần đế quốc không phải để nhìn, nếu như sự tình bại lộ, vậy hắn cũng xong đời. Thế nhưng hiện tại là thời kỳ không bình thường, hộ vệ đội bọn họ có quyền lực lớn hơn bình thường, đó là có quyền tiên trảm hậu tấu!
Chỉ cần giải quyết ba dong binh trước mặt, không còn hội thẩm gì đó, ai sẽ lưu ý tính mạng của ba tên dong binh?
Tu Ngôn cười gằn một tiếng, sau đó nói:
- Trước đó, ta cũng nên phế bỏ ngươi đã!
Nói xong, thân hình hắn hơi động, chân phải đá vào bụng của Thanh Hồng.
Thanh Hồng không có phản kháng, cũng phản kháng không được, nàng hiện tại không có khả năng chống cự Vương Giả cảnh. Nhưng trong lòng nàng không cam lòng, hai cái không cam lòng, thứ nhất không cam lòng chính là phải chết như vậy, thứ hai không cam lòng chính là còn chưa kịp nhìn thấy Dương Diệp đã chết rồi.
Man Tử lão nói với nàng, thời gian sẽ giúp nàng quên đi Dương Diệp, hiện tại chia tay với Dương Diệp đã mấy tháng, nàng không chỉ không quên Dương Diệp, trái lại càng có cảm tình sâu đậm với Dương Diệp hơn trước.
Rất nhiều lần bản thân nàng tự hỏi mình, tại sao yêu thích Dương Diệp, không có đáp án chính xác, có lúc, yêu thích một người không cần lý do và nguyên nhân, không phải sao?
Nhưng tất cả đã kết thúc, bởi vì nàng cảm nhận được khí thế kinh khủng của Vương Giả cảnh đãnh tới.