Mục lục
Kiếm Vực Vô Địch - Dương Diệp (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuyên Minh rõ ràng là không trực tiếp động thủ, chỉ lạnh lùng nhìn Dương Diệp và Thanh Tuyết, hắn không phải là một người không có đầu óc, mà thiếu niên trước mắt này nhìn qua cũng không giống như là một người không có đầu óc, nếu đối phương dám nhường cho ba người của Minh Vũ học viện bên mình thì chắc là vẫn còn con bài chưa lật nào đó.

Nghĩ vậy, trong mắt Tuyên Minh hiện lên một tia do dự. Một lúc sau, hắn hít sâu một hơi, áp chế sát ý trong lòng, nói:

- Chúng ta đi thôi!

Hai người ở bên cạnh sửng sốt, một người trong đó khó hiểu hỏi:

- Sư huynh, bọn họ chỉ có hai người, ba người chúng ta hoàn toàn có thể giải quyết được bọn họ mà, vì sao lại phải đi?

Tên còn lại nhíu mày nói:

- Tuyên Minh sư huynh, ngươi chắc cũng minh bạch, việc này nếu truyền ra thì hậu quả e là không ổn đâu!

Tuyên Minh lắc đầu, trầm giọng nói:

- Người này ta không nhìn thấu, hắn nếu dám đứng ở đây nhìn chúng ta giết người của Minh Vũ học viện, tất phải có chỗ dựa. Ta không thể lơ là được, hơn nữa bên cạnh còn có có một Đại Địa Hùng Vương, tuy không biết Đại Địa Hùng Vương này hiện tại công kích chúng ta hay không, nhưng ai dám đảm bảo đợi chiến đấu chúng ta chiến đấu với hai người này rồi thì nó liệu có còn ngồi yên như bây giờ hay không?

- Nhưng, chuyện của Minh Vũ học viện...

Tuyên Minh cười lạnh một tiếng, nói:

- Minh Vũ học viện và người của Hạo Nguyệt tông đã chết rồi, về phần chuyện ở đây, ra ngoài rồi chẳng phải là mặc cho chúng ta muốn nói gì thì nói à? Người bên ngoài tin tưởng Kiếm Tông hắn, hay là tin Nguyên Môn của chúng ta? Cho dù không tin chúng ta, vậy cũng chẳng sao, dù sao chỉ cần không có chứng cớ thì ai dám đến Nguyên Môn hỏi tội chúng ta?

Hai người ở bên cạnh Tuyên Minh nghĩ nghĩ đều gật đầu, triệt để từ bỏ ý đồ đối phó với Dương Diệp và Thanh Tuyết.

Tuyên Minh nhìn xoáy vào Dương Diệp và Thanh Tuyết, sau đó dẫn hai người xoay người bỏ đi.

Thanh Tuyết và Dương Diệp ở bên cạnh thấy vậy cũng ngây ra, Dương Diệp kinh ngạc nói:

- Cứ vậy mà đi à? Hắn không giết chúng ta diệt khẩu sao?

Hắn đã chuẩn bị thả hai U Minh lang ra để giải quyết ba người trước mặt, tuy sẽ bại lộ, nhưng cũng đành chịu thôi, hắn thật sự là không muốn thả cho ba tai họa này sống sót rời khỏi Thập Vạn Đại Sơn. Nhưng mà hắn không ngờ đối phương chỉ nhìn bọn họ một cái rồi sau đó xoay người rời đi!

Thanh Tuyết thở phào nhẹ nhõm ở trong lòng, lườm Dương Diệp một cái, tên trước mắt này giống như là rất hy vọng đối phương sẽ tới giết hắn vậy, bèn nói:

- Chắc hẳn bọn họ đang kiêng kị gì đó, bỏ đi cũng tốt, tránh cho chúng ta lại phải ngươi chết ta sống.

Dương Diệp nhíu chặt mày, hắn sẽ không thả mấy người về, bằng không cái chết của mấy người Minh Vũ học viện chỉ sợ sẽ bị người ta đổ lên đầu mình và Thanh Tuyết.

Ngay khi Dương Diệp muốn xuất thủ, mặt đất đột nhiên chấn động, Dương Diệp quay đầu lại, chỉ thấy Đại Địa Hùng Vương vẫn luôn đứng nhìn đó đột nhiên tung mình nhảy lên, ép về phía mấy người Tuyên Minh còn chưa đi được quá mấy chục trượng.

Khi ba người Tuyên Minh xoay người nhìn thấy Đại Địa Hùng Vương đang công kích về phía bọn họ thì sắc mặt đại biến, bọn họ nào ngờ rằng Đại Địa Hùng Vương này lại phát động công kích với bọn họ.

Không kịp nghĩ nhiều, ba người vội vàng đánh trả, các loại Huyền kỹ hoa lệ như liều mạng từ trong cơ thể ba người ùa ra.

Đối với Huyền kỹ có uy lực không tầm thường của ba người này, Đại Địa Hùng Vương chỉ dùng một chưởng, vồ một cái rất đơn giản thôi là Huyền kỹ gì cũng tiêu tán trong nháy mắt.

Nhìn thấy một màn này, sắc mặt Tuyên Minh đại biến, kinh hãi nói:

- Không xong rồi, nó lúc trước là che giấu thực lực, nó là Huyền thú Vương cấp đỉnh phong, chúng ta chia ra trốn!

Nói xong, mặc kệ hai người bên cạnh, thi triển ra thân pháp kỹ của Nguyên Môn vội trốn đi xa.

Hai người bên cạnh phản ứng cũng không chậm, vào một khắc Tuyên Minh vừa chạy trốn thì cũng thi triển ra thân pháp kỹ bỏ chạy theo hai hướng khác.

Thấy một màn này, trái tim Dương Diệp trầm xuống, hắn không hy vọng ba người chạy thoát, nhìn về phía Đại Địa Hùng Vương thì thấy Đại Địa Hùng Vương cũng không có ý đuổi theo, lập tức nhướn mày. Ngay khi hắn chuẩn bị xuất thủ, Đại Địa Hùng Vương chậm rãi giơ cặp hùng chưởng lên.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Dương Diệp và Thanh Tuyết, song chưởng của Đại Địa Hùng Vương đột nhiên vỗ xuống mặt đất!

- Rầm!

Một tiếng nổ vang trời vang vọng trong hẻm núi, lúc này chính là đất rung núi chuyển một cách chân chính!

Mà dưới một chưởng này, một cỗ lực lượng không tên đột nhiên ập về phía Dương Diệp, bất ngờ không kịp đề phòng, Dương Diệp bị lực lượng này tập kích, sau đó Dương Diệp cảm thấy đầu váng mắt hoa, ngay lập tức, Dương Diệp vội vàng thi triển ra kiếm ý để trảm sát cỗ lực lượng đang tập kích tới người hắn.

Quay đầu nhìn về phía Thanh Tuyết, lúc này sắc mặt Thanh Tuyết tái nhợt, mày nhíu chặt, giống như đang phải chịu đựng cơn đau khó tả.

Không chút do dự, Dương Diệp tóm lấy tay Thanh Tuyết kéo sát về phía mình, sau đó kiếm ý xuyên thấu qua tay truyền tới trên người Thanh Tuyết, loại bỏ cỗ lực lượng đó ra ngoài.

Mày đang nhíu chặt của Thanh Tuyết từ từ giãn ra, thật lâu sau, nàng ta mở hai mắt, có chút ngỡ ngàng, giống như cảm nhận được gì đó. Thanh Tuyết cúi đầu nhìn, khi nhìn thấy Dương Diệp đang nắm tay nàng thì sắc mặt lập tức đỏ lên, vội vàng giật ra.

Thấy Thanh Tuyết không sao, Dương Diệp yên lòng, quay đầu nhìn về phía Đại Địa Hùng Vương, khi nhìn thấy một màn trong sân thì thần sắc Dương Diệp lập tức trở nên ngưng trọng.

Lúc này bên cạnh Đại Địa Hùng Vương đã có thêm ba cỗ thi thể, mà những cỗ thi thể đó chính là của ba người Nguyên Môn!

- Tiểu gia hỏa Đại Địa Hùng Vương vừa rồi là thi triển năng lực thiên phú của Huyền thú à?

Dương Diệp quay đầu hỏi Tử Điêu trên vai hắn. Đối với việc Tử Điêu không phải chịu ảnh hưởng của cỗ lực lượng đó, Dương Diệp mặc dù có chút nghi hoặc, nhưng vẫn có thể tiếp nhận, dù sao thì hắn cũng biết Tử Điêu rất lợi hại!

Tử Điêu gật đầu, sau đó dùng móng vuốt nhỏ sờ sờ đầu Dương Diệp, tựa hồ muốn nói đừng sợ, có ta đây rồi!

Nhận ra được ý tứ của Tử Điêu, Dương Diệp mặt tối sầm, nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp, vỗ vỗ đầu của tiểu tử này, đang chuẩn bị nói gì đó thì mặt đất đột nhiên lại rung chuyển. Dương Diệp biến sắc, quay đầu nhìn về phía Đại Địa Hùng Vương, cũng may, Đại Địa Hùng Vương không hề động thủ mà chỉ đang bước về phía hắn cùng với Thanh Tuyết mà thôi.

Nhìn thấy Đại Địa Hùng Vương đi tới, Thanh Tuyết biến sắc, theo bản năng xích lại gần Dương Diệp. Hiện tại nàng ta mới biết, ban đầu mấy người các nàng tới liệp sát Đại Địa Hùng Vương này là một chuyện ngu xuẩn cỡ nào, đây không phải là đến liệp sát mà là đến tìm chết.

Đại Địa Hùng Vương không nhìn Dương Diệp và Thanh Tuyết, ánh mắt dừng ở trên người Tử Điêu, sâu trong đôi mắt hiện lên một tia nghi hoặc và kiêng kị.

Dưới gợi ý của Dương Diệp, Tử Điêu biểu đạt ý đồ đến của bọn họ với Đại Địa Hùng Vương.

Khi Tử Điêu đang trao đổi với Đại Địa Hùng Vương, Dương Diệp vội vàng thu lấy nạp giới trên người những thi thể trên mặt đất, sau đó kéo Thanh Tuyết sang một bên, đưa cho nàng ta một cái nạp giới, nói:

- Trong đây có ba ngàn viên đá năng lượng, các loại đan dược cũng có tới trăm viên, còn có mấy tấm phù lục trung phẩm, những cái này đủ cho ngươi tu luyện một năm rồi. Ngươi hiện tại về tông đi, sau này đừng đến Thập Vạn Đại Sơn nữa, cho dù đến thì cũng đừng tiến vào Đoạn Hồn sơn mạch, bảo người của Kiếm môn cũng đừng đến, hiểu chưa?

Thanh Tuyết không tiếp nhận giới chỉ, mà hỏi ngược lại:

- Ngươi không cùng về tông à?

Xem ra chuyện giữa mình và Kiếm Tông đã bị cao tầng của Kiếm Tông ém xuống rồi, cũng đúng, loại chuyện mất mặt này Kiếm Tông sao lại đi truyền ra ngoài? Dương Diệp lắc đầu, nói:

- Ta tạm thời sẽ không về, ngươi đi nhanh đi, Đại Địa Hùng Vương sẽ không ra tay với ngươi đâu!

Thanh Tuyết ngẩn ra, quay đầu nhìn nhìn xa xa Tử Điêu và Đại Địa Hùng Vương, giống như hiểu ra gì đó, lập tức nói:

- Ngươi bảo trọng!

Nói xong, tiếp nhận giới chỉ trong tay Dương Diệp, sau đó xoay người bước tới cửa cốc.

Sau khi đi được mấy chục bước, nàng lại dừng chân, xoay người nhìn Dương Diệp, nói:

- Dương Diệp, cám ơn!

Nói xong không dừng lại nữa, chỉ lát sau đã biến mất ở cửa cốc.

Dương Diệp lặng lẽ cười, sau đó xoay người đi tới trước mặt Đại Địa Hùng Vương, nhìn quái vật lớn trước mắt, hai mắt Dương Diệp trở nên nóng rực, nếu người này nguyện ý đi theo mình, vậy thì cường giả Linh Giả cảnh không ra mặt, ai có thể đối phó được mình?

Chỉ là muốn khiến người này thần phục mình thì chỉ sợ là rất khó. Thực lực của Đại Địa Hùng Vương này so với U Minh Lang Vương thì không chỉ mạnh hơn một chút.

Lần này Tử Điêu không dùng uy áp để đối phó với Đại Địa Hùng Vương, bên trong Thập Vạn Đại Sơn, cường giả phải được tôn kính. Tuy Đại Địa Hùng Vương này vẫn chưa có tư cách khiến nó phải tôn kính, nhưng cũng không thể đối đãi giống như với U Minh Lang Vương.

Rất nhanh, ánh mắt của Đại Địa Hùng Vương dừng ở trên người Dương Diệp, thật lâu sau, nó lắc đầu, tựa hồ sợ Tử Điêu hiểu lầm và tức giận, nó lại bắt đầu trao đổi với Tử Điêu, hiển nhiên là nó đang giải thích.

Ước chừng qua nửa canh giờ, Tử Điêu chạy tới trước mặt Dương Diệp, xòe xòe móng nhỏ, làm ra vẻ mặt bất đắc dĩ.

Thấy thế, Dương Diệp nhướng mày, tiểu tử kia từ bỏ thu phục đại gia hỏa này à? Theo lý mà nói thì là không thể nào. Cũng may, tiểu tử này rất nhanh liền bắt đầu giải thích.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK