- Tán thành!
Dương Diệp nhìn thiếu niên kia một chút, sau đó lên tiếng nói. Nói xong, thả người nhảy tới trước mặt tên thanh niên.
- Hai người này ngươi xem trọng ai?
Mộ Dung Yêu đột nhiên hỏi Tần Phong bên cạnh.
Mộ Dung Yêu nở nụ cười gằn, nói:
- Tần Phong, ta biết ngươi hơi xem thường Dương Diệp, cho rằng hắn chỉ có thực lực Tiên Thiên nhị phẩm. thế nhưng ta sẽ nói cho ngươi biết, cho dù là ta, ta cũng không nắm chiến thắng hắn, Tư Đồ Bác thuần túy là tìm ngược đãi!
- Hắn thật sự mạnh như vậy?
Tần Phong hơi cau mày. Hắn thừa nhận, người có thể xông tới hai mươi hai tầng Kiếm Nô tháp sẽ không phải là rác rưởi, thế nhưng nếu nói thực lực đối phương không yếu hơn yêu nữ, hắn thật sự không tin. Bởi vì thời gian đối phương lên cấp Tiên Thiên quá ngắn, hơn nữa phẩm cấp cảnh giới càng kém xa.
Mộ Dung Yêu không nói gì, chỉ nhìn Dương Diệp dưới đài, lúc trước Dương Diệp bộc phát uy lực hộp kiếm, ký ức của nàng chưa phai, đặc biệt là kiếm kỹ quỷ dị kia, cho dù là nàng cũng không thể không kiêng kỵ.
- Tư Đồ sư huynh, có người nói Dương Diệp này xông qua Kiếm Nô tháp tầng thứ hai mươi hai, ngươi cho Tư Đồ Bác sư đệ làm chuyện này có thích hợp hay không? Dù sao lấy tư chất cùng tiềm lực của đối phương, tương lai khẳng định chính là siêu cấp thiên tài.
Một thanh niên khác quay người lại nói chuyện với Tư Đồ Vinh.
- Ngươi đã nói là tương lai!
Tư Đồ Vinh lạnh lùng nhìn Dương Diệp dưới đài một chút, nói:
- Ta thừa nhận, nếu như cho hắn và Mộ Dung Yêu thời gian, bọn họ ngày sau thành tựu nhất định không kém gì chúng ta, Thế nhưng vậy thì như thế nào? Chẳng lẽ muốn đệ đệ của ta chắp tay giao cơ hội tham gia Thanh Vân Bảng này cho người khác? Thực lực đệ đệ ta tương đối kém, nhưng ta không tin, dựa vào sự giúp đỡ của ta, hắn không thể tiến vào bảng, tiến vào bảng ý vị như thế nào, ngươi nên rõ ràng!
Thanh niên kia gật đầu với Tư Đồ Vinh, hắn đương nhiên biết rõ tiến vào bảng có ý nghĩa thế nào, cũng phải, nếu có người cướp vị trí của hắn, hắn khẳng định cũng sẽ rất khó chịu, đặc biệt là người thấp hơn hắn vài phẩm cấp!
. . .
- Các ngươi cảm thấy ai sẽ thắng?
Một tên đệ tử ngoại môn phía dưới hỏi.
- Ta xem trọng Tư Đồ Bác, hắn không chỉ là đệ tử nội môn lâu năm, càng là Tiên Thiên thất phẩm, mà Dương Diệp, Dương Diệp vừa mới lên cấp Tiên Thiên không bao lâu nha? Chênh lệch nhiều phẩm như vậy, hắn làm sao có thể vượt qua Tư Đồ Bác, kỳ thực ta cũng thật tò mò, hiếu kỳ tại sao Kiếm tông lại dùng Dương Diệp thay đổi Tư Đồ Bác!
- Ngươi quên Dương Diệp lúc trước dùng thực lực Huyền giả cửu phẩm thuấn sát Liễu Thanh Vũ?
- Đúng thế, Dương Diệp lúc trước là Phàm Nhân cảnh cửu phẩm cũng có thể chém giết Tiên Thiên cảnh, hiện tại hắn là Tiên Thiên cảnh, thực lực của hắn sẽ khủng bố cỡ nào?
- Đúng thế, các trưởng lão cũng không phải ngớ ngẩn, dùng Dương Diệp thay đổi Tư Đồ Bác, khẳng định là có đạo lý của bọn họ.
- Được rồi được rồi, các ngươi đều đừng tranh luận, chờ bọn họ đánh không phải sẽ biết hay sao?
- . . . .
Dưới đài, Tư Đồ Bác tay cầm trường kiếm chỉ vào mặt đất, lạnh lùng nhìn Dương Diệp, nói:
- Nghe nói ngươi xông Kiếm Nô tháp đến tầng thứ hai mươi hai.
Dương Diệp gật gật đầu, sau đó nói:
- Ra tay đi!
Hắn hiểu rõ ý của Ngọc Hành, nếu đối phương muốn nhìn thực lực của hắn, hắn không ngại cho đối phương nhìn, không chỉ cho hắn nhìn, càng cho những người tham gia Thanh Vân Bảng kia nhìn, có thực lực mới có thể có được tôn trọng, đạo lý này, Dương Diệp rõ ràng. Vì để tránh cho sau này có phiền phức, vì lẽ đó hắn đáp ứng tỷ thí với người trước mắt.
Sắc mặt Tư Đồ Bác trầm xuống, Dương Diệp không rút kiếm còn bảo hắn ra tay, đây là đang làm nhục hắn sao?
- Lấy ra kiếm của ngươi ra, ta nhường ngươi ba chiêu, miễn nói ta lấy lớn hiếp nhỏ!
Tư Đồ Bác âm trầm nói.
Dương Diệp ngẩn người, nhường hắn ba chiêu? Khi thấy sắc mặt đối phương, hắn chợt rõ ràng, xem ra đối phương hiểu lầm mình đang làm nhục đối phương. Cũng không giải thích, Dương Diệp bước tới phía trước một bước, thân thể lao nhanh về phía trước. Nơi hắn đạp xuống đã lún xuống ba tấc, có thể thấy lực đạo mạnh cỡ nào.
Dương Diệp vẫn không sử dụng kiếm, tay phải nắm lại, sau đó đánh thẳng vào người Tư Đồ Bá, không có bất kỳ hoa chiêu nào, tất cả chỉ có một quyền đơn giản mà thôi.
Tư Đồ Bác không có chủ động xuất kích, hắn đã đứng trước mặt mọi người nói nhường Dương Diệp ba chiêu, tại sao lại có thể nuốt lời? Nhưng khi nắm đấm của Dương Diệp tới trước mặt hắn, hắn đã cảm thấy hối hận khi nói câu đó.
Ban đầu là một quyền cực kỳ thanh thản, lúc này nó lại xuất hiện trước mặt Tư Đồ Bác, nhưng đột nhiên biến thành cực kỳ ác liệt, trên quyền này mang theo sức mạnh khủng bố, không khí đều bị xé rách, cũng có tiếng không khí bị xé rách.
Tư Đồ Bác cả kinh, mấy người tham gia Thanh Vân Bảng cũng kinh hãi, trong mắt Ngọc Hành cũng mang theo kinh ngạc, sức mạnh của Dương Diệp đã làm hắn kinh hãi.
Tư Đồ Bác cũng không còn nhớ “nhường ba chiêu” như đã nói. Cổ tay của hắn hơi động, trường kiếm mang theo tàn ảnh chém vào nắm đấm của Dương Diệp. Kiếm kỹ không có tác dụng, cũng không kịp sử dụng kiếm kỹ, chạy cũng không được, bởi vì chính hắn bất cẩn, làm cho Dương Diệp đã đi tới trước người, hắn căn bản không có khả năng tránh né, chỉ có thể ngạnh kháng với Dương Diệp mà thôi.
Dương Diệp không có tránh né thanh trường kiếm kia, trái lại tốc độ nắm đấm càng nhanh hơn!
- Bành!
Nắm đấm đánh vào trường kiếm, thanh huyền kiếm huyền giai hạ phẩm run lên bần bật, trên thân kiếm, Trong nháy mắt xuất hiện vết nứt giống như mạng nhện Tư Đồ Bác kinh hãi đến biến sắc, trong nháy mắt trường kiếm của hắn tiếp xúc với nắm đấm của Dương Diệp, kiếm trong tay của hắn suýt chút nữa bị chấn động tuột tay, nắm đấm kia mang theo sức mạnh bao lớn? Cần phòng ngự khủng bố bao nhiêu?
Không chỉ Tư Đồ Bác khiếp sợ, tất cả mọi người có mặt tại nơi này đều chấn kinh. Dùng nắm đấm va chạm với huyền kiếm huyền giai hạ phẩm, nắm đấm không chỉ không tổn thương chút nào, ngược lại còn đánh trường kiếm của đối phương suýt nứt gãy, đây là Huyền thú sao?
Nhìn thấy tình cảnh này, sắc mặt Mộ Dung Yêu truyền tống đài nghiêm túc lên, nàng vẫn xem thường Dương Diệp, ban đầu nàng cho rằng hộp kiếm và kiếm kỹ quỷ dị chính là lá bài tẩy của Dương Diệp, bây giờ nhìn lại, lá bài tẩy của đối phương không phải chỉ như vậy.
Sắc mặt của Tư Đồ Vinh cũng cực kỳ nghiêm túc, dùng nắm đấm ngạnh kháng huyền kiếm huyền giai hạ phẩm mà không bị tổn thương chút nào, chuyện này căn bản không phải thân thể Huyền thú cấp chín có thể thừa nhận nổi, người gọi là Dương Diệp trước mắt có thân thể kinh khủng như thế hay sao?
Dưới đài, Tư Đồ Bác không kịp nghĩ nhiều cũng chấn kinh rồi, bởi vì Dương Diệp đang dùng nắm đấm đánh vào mặt của hắn.
Cổ tay của Tư Đồ Bác hơi động, trường kiếm của hắn lại đâm về phía Dương Diệp lần thứ hai.
- Bành!
Trường kiếm vỡ vụn, tốc độ nắm đấm của Dương Diệp không giảm, hắn nhanh chóng đấm thẳng vào ngực của Tư Đồ Bác, Tư Đồ Bác cả kinh, hắn vung nắm đấm ngăn cản nắm đấm của Dương Diệp
- Xoạt xoạt!
Trong nháy mắt tiếp xúc với nắm đấm của Dương Diệp, sắc mặt Tư Đồ Bác thay đổi, chợt, một âm thanh gãy xương vang vọng không gian, sau một khắc, dường như thân thể Tư Đồ Bác gãy vỡ như cây cột, hắn bay ngược ra sau bốn năm trượng mới rơi xuống đất.
Tĩnh! Toàn trường vô cùng yên tĩnh!
Đã thất bại?
Tư Đồ Bác thực lực Tiên Thiên thất phẩm bị hai quyền đánh bại dễ dàng như thế? Đầu óc của mọi người có mặt ở nơi này bối rối.
Dương Diệp thu hồi nắm đấm, hắn lắc đầu nhìn Tư Đồ Bác đang nằm trên mặt đất, sau đó xoay người đi về phía truyền tống đài. Thực lực của đối phương vẫn có, thế nhưng không nên khinh địch, nếu như không khinh địch thì hắn đã có thể thi triển kiếm kỹ ngay từ đầu, như vậy hắn căn bản không thể dùng hai đấm giải quyết đơn gianr như thế.
Thế nhưng đáng tiếc, đối phương quá khinh địch, không chỉ để cho hắn tới gần người, hơn nữa còn dùng nắm đấm va chạm với nắm đấm của hắn, đây không phải muốn chết sao?
Tư Đồ Vinh nhảy ra khỏi truyền tống đài, đi tới bên cạnh Tư Đồ Bác, khi thấy cánh tay của Tư Đồ Bác vặn vẹo, sắc mặt Tư Đồ Vinh biến thành dữ tợn, bỗng nhiên h ắn quay đầu nhìn về phía Dương Diệp, nói:
- Chỉ là một tỷ thí đơn giản, ngươi lại ra tay với đồng môn nặng như thế, ngươi thật là độc ác!
- Ta đã hạ thủ lưu tình rồi!
Dương Diệp dừng bước lại, xoay người nhìn Tư Đồ Vinh một chút, sau đó xoay người tiếp tục đi về hướng truyền tống đài.
- Hạ thủ lưu tình?
Sắc mặt Tư Đồ Vinh dữ tợn nói:
- Khá lắm hạ thủ lưu tình, Dương Diệp sư đệ thực lực kinh người, Tư Đồ Vinh ngứa tay, muốn lĩnh giáo với Dương sư đệ mấy chiêu, không biết Dương sư đệ có thể nể mặt mũi hay không?
Dương Diệp lần thứ hai dừng bước lại, xoay người nhìn Tư Đồ Vinh, nói:
- Ngươi xác định ngươi ngứa tay, mà không phải ngứa người?
Khi giao thủ với Tư Đồ Bác, hắn thật sự hạ thủ lưu tình, không phải vậy hắn đã xuất toàn lực, cú đấm kia đã đủ đánh nát xương cốt toàn thân Tư Đồ Bác. Đấu một trận với Tư Đồ Bác chỉ là tỷ thí đơn giản, không cần thiết phân sinh tử, bởi vì Tư Đồ Bác không nghĩ sẽ giết hắn.
Thế nhưng người trước mắt lại dám động thủ, hắn sẽ làm cho đối phương không thể tham gia Thanh Vân Bảng lần này, bởi vì hắn nhìn thấy sát ý trong mắt đối phương.
- Ha ha. . .
Tư Đồ Vinh giận quá mà cười, người trước mắt có khẩu khí thật lớn hắn cho rằng hắn là ai? Ngay khi hắn chuẩn bị trực tiếp động thủ, Ngọc Hành đã xuất hiện ở giữa hai người, Ngọc Hành liếc mắt nhìn Tư Đồ Bác đã nằm ngất xỉu trên mặt đất, sau đó lại nhìn về phía Dương Diệp, nói:
- Ra tay quá nặng rồi!
- Ta không cảm thấy như thế!
Dương Diệp lãnh đạm nói:
- Hắn may mắn vì gặp phải ta, nếu như như gặp đê tử Quỷ tông hoặc Nguyên tông, chấp kiếm trưởng lão ngươi cho rằng hắn có cơ hội sống sót hay sao?
Ngọc Hành ngây người, sau đó lắc lắc đầu, nói:
- Việc này thôi đi, đi tới đế đô!
Trong ánh mắt oán độc của Tư Đồ Vinh, đám người Dương Diệp và Mộ Dung Yêu bước vào truyền tống trận đi đế đô.