Mục lục
Kiếm Vực Vô Địch - Dương Diệp (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn cảm giác mình như một ngọn núi lửa, quyền đánh ra chính là núi lửa bạo phát!

Loại cảm giác này thật sự quá sảng khoái!

Bây giờ hắn đối mặt với cường giả Chủ cảnh, có thể nói, cho dù không cần kiếm, hắn cũng có thể một tay đánh nổ đối phương!

Tu tin!

Sự tự tin lớn nhất từ trước tới nay!

Sau nửa canh giờ, vết thương trên người Dương Diệp đã khôi phục lại bình thường.

Dương Diệp đứng lên, cầm theo kiếm và đi về phía xa.

Ở trong mắt hắn tối đen một mảnh, không có thời gian, không có phương hướng!Dần dần, bước chân của Dương Diệp càng lúc càng nhanh. Đến cuối cùng, hắn đã bắt đầu chạy hết tốc lực. Hắn nhanh chóng cảm nhận được khí tức Ám Sinh Linh, vì vậy, một ánh sáng nhanh đến mắt thường căn bản không nhìn thấy chợt lóe lên ở nơi đây!

Xuy!

Trong bóng tối, một tiếng xé rách đột nhiên vang lên, sau đó là một tiếng kêu thảm thiết thê lương!

Dương Diệp vẫn đang chạy như điên!

Bây giờ hắn đang ngự kiếm chạy như điên!

Hắn đang đuổi theo những Ám Sinh Linh kia!

Bây giờ, số lượng những Ám Sinh Linh ở trước mặt hắn thật ra chỉ còn một vài con.

Bây giờ, cảnh giới của hắn không chỉ nhận được nâng cao rất lớn, lực lượng tốc độ, phản ứng, vẫn có thành tựu trên kiếm đạo cũng đã được nâng cao về chất! Có thể nói, bây giờ cho dù có đối mặt với cường giả Mệnh cảnh, hắn cũng có sức đánh một trận!

Về phần những Ám Sinh Linh Chủ cảnh, căn bản không phải là đối thủ của hắn!

Tàn sát!

Ở trong Ám thế giới này, Dương Diệp bắt đầu điên cuồng tàn sát!

Cứ kéo dài như vậy gần một canh giờ, Dương Diệp đột nhiên ngừng lại, bởi vì ở trước mặt hắn xuất hiện một chùm tia sáng!

Bên trong chùm tia sáng có một bóng dáng không nhìn thấy rõ đang đứng.

Ở trong Ám thế giới, chùm tia sáng này không bị những vật chất Ám xung quanh cắn nuốt, phải nói là những vật chất Ám này gặp phải chùm ánh sáng đều rối rít tránh né!

Dương Diệp liếc nhìn bóng người bên trong chùm ánh sáng nhưng không nói gì.

Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên vẫy tay phải một cái, trong phút chốc, kiếm trong tay Dương Diệp không tự chủ được mà bay đến trước chùm ánh sáng kia!

Hai mắt Dương Diệp híp lại, hắn bấm tay bắn ra. Một luồng kiếm quang bắn ra nhanh như điện chớp.

Nhưng tia kiếm quang này còn chưa tới gần bóng người kia đã trực tiếp biến mất!

Biến mất không thấy đâu nữa!

Đồng tử của Dương Diệp hơi co lại, trong phút chốc, hắn bước về phía trước một bước, một lực lượng thần bí lập tức bao phủ xung quanh!

Kiếm Vực!

Nhưng khi Kiếm Vực xuất hiện trong chớp mắt, một lực lượng vô hình tràn vào trong Kiếm Vực của hắn!

Dương Diệp ngây người!

Vực!

Hắn lại nhìn thấy vực!

Đây là lực lượng của vực!

Lực lượng của vực quỷ dị này che phủ vực của hắn, khiến vực của hắn giống như bị quấn lên một tầng xiềng xích!

Trong lòng Dương Diệp vô cùng kinh ngạc và muốn phát động kiếm khí cùng kiếm ý. Mà lúc này, bóng người bên trong chùm ánh sáng đột nhiên nói:

- Chúng ta không phải cùng một cấp bậc, ngươi cũng không cần làm ra hành động dũng cảm làm gì.

Là giọng của nữ nhân.

Dương Diệp ngừng lại và liếc nhìn đối phương:

- Các hạ là người của Ám thế giới này sao?

Nữ tử thần bí này khẽ nói:

- Ám chủ, đây là thế giới ta thống trị.

Dương Diệp:

-...

Lúc này, thanh Tru bay trở về đến trước mặt Dương Diệp. Giọng nói của Ám chủ vang lên lần nữa:

- Thanh kiếm này đã từng có ba người chủ nhân. Chủ nhân thứ hai là kiếm tu Trần Huyền của thời đại thượng cổ An, thứ ba là một vị kiếm tu của Cổ Kiếm tông. Bây giờ ngươi là chủ nhân thứ tư của thanh kiếm này!

Dương Diệp nói:

- Vậy chủ nhân đầu tiên của thanh kiếm này là ai?

Ám chủ nói:

- Vị kia không phải là người.

Dương Diệp còn muốn hỏi tiếp, Ám chủ lại đột nhiên nói:

- Ngươi có thể rời đi!

Dương Diệp trầm giọng nói:

- Là bởi vì nàng sao?

Nàng này dĩ nhiên là chỉ Kỳ Bỉ Thiên!

Ám chủ im lặng một lát, sau đó nói:

- Các ngươi đã từng xông vào đây, nàng để lại cho ta một thứ và giao hẹn với ta. Nếu ngươi không có ý định xâm phạm Ám thế giới, bất cứ lúc nào, ta cũng không được ra tay với ngươi. Bây giờ ta không ra tay với ngươi, ngươi có thể rời đi.

Thật ra, nàng cũng rất bất đắc dĩ!

Bởi vì nàng không ra tay, Dương Diệp ở đây sẽ không kiêng nể gì, những Ám Sinh Linh này căn bản đã không phải là đối thủ của hắn nữa!

Chính vì vậy, nàng không thể không cho Dương Diệp rời đi!

Dương Diệp im lặng rất lâu, sau đó khẽ gật đầu:

- Từ biệt.

Mà vào lúc này, vị Ám chủ kia đột nhiên bấm tay bắn ra, một lệnh bài màu đen rơi vào trước mặt Dương Diệp.

- Đây là?

Dương Diệp không hiểu.

Ám chủ nói:

- Đây là giấy thông hành của Ám thế giới! Sau này ngươi có thể tới hoặc đi!

Bây giờ Dương Diệp không phải cùng một cấp bậc với nàng, nhưng không có nghĩa là sau này không phải. Hành động này thật ra là đang thể hiện ra ý tốt. Bởi vì lệnh bài này có thể dùng để chạy thoát thân.

Nếu như gặp phải nguy hiểm không thể địch nổi, hắn có thể trực tiếp bước vào Ám thế giới!

Dương Diệp không từ chối ý tốt này, hắn thu hồi lệnh bài:

- Làm phiền tiền bối đưa ta một đoạn đường.

Hắn vừa dứt lời, ở dưới chân đột nhiên xuất hiện một vòng sáng. Trong phút chốc, Dương Diệp trực tiếp biến mất!

Sau khi Dương Diệp biến mất, ở đó im lặng rất lâu. Cuối cùng, Ám chủ đột nhiên khẽ nói:

- Ra đi.

Vừa dứt lời, ở chỗ Dương Diệp vốn đứng đột nhiên xuất hiện một bóng người...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK