Mục lục
Kiếm Vực Vô Địch - Dương Diệp (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Như vậy chỉ có một kết quả. Đối phương mạnh hơn hắn rất nhiều!

Dương Diệp do dự một chút, sau đó nhẹ gật

đầu.

- Xuống qua.

Nữ tử quay đầu nhìn về phía Dương Diệp.

- Còn có thể xuống dưới một lần nữa không?

Dương Diệp lắc đầu.

- Sợ là không thể rồi.

Nữ tử nhìn Dương Diệp, không nói gì.Dương Diệp cười khổ nói:

- Xác thực không thể xuống, hiện tại xuống, vãn bối sẽ tan xương nát thịt.

- Vậy sau này ngươi có thể xuống không?

Nữ tử lại hỏi.

Dương Diệp nhìn thoáng qua nữ tử, hắn do dự một chút, sau đó nói:

- Ngươi muốn ta xuống dưới?

Nữ tử khẽ gật đầu, nàng chỉ vào Vô Biên Thủy cách đó không xa.

- Ở phía dưới kia, có hai cỗ thi thể, ngươi có thể giúp ta mò lên không?

Dương Diệp nói:

- Hiện tại sợ là không thể.

Nữ tử nhìn Dương Diệp, không nói gì! Bất quá Dương Diệp có thể rõ ràng cảm nhận được, gió lạnh bốn phía đột nhiên biến thành cuồng bạo!

Nàng muốn động thủ!

Dương Diệp vội vàng nói:

- Nhưng lúc sau có thể, ta cũng cần một chút thời gian!

Gió lạnh chung quanh đột nhiên bình tĩnh lại.

Nữ tử nhìn Dương Diệp không nói lời nào, chờ hắn nói tiếp.

Dương Diệp suy nghĩ một chút, sau đó nói:

- Đó là một loại bí pháp, một tháng mới có thể thi triển một lần, vừa rồi ta đã thi triển qua, phải sau một tháng mới có thể thi triển lần nữa, cho nên sau một tháng ta có thể đi xuống!

Nữ tử im lặng không nói.

Dương Diệp giang tay ra.

- Nếu tiền bối không tin, ta cũng không có biện pháp.

Lúc này nữ tử đột nhiên bấm tay điểm một cái, một tia gió lạnh trực tiếp xông vào mi tâm Dương Diệp.

Sợi gió lạnh kia tồn tại ở trong thức hải của Dương Diệp, Dương Diệp không có bất kỳ không khỏe, nhưng lại có thể cảm nhận được sợi gió lạnh kia!

Nữ tử nghiêng đầu nhìn về phía xa xa.

- Sau một tháng, đến đây tìm ta!

Dương Diệp nhìn nữ tử thật sâu, sau đó xoay người rời đi.

Rời đi cực kỳ lâu, gió lạnh mới biến mất không thấy gì nữa.

Tԉên cầu, Dương Diệp dựa vào lan can, hắn nhìn Vô Biên Thủy phía dưới, rơi vào trầm tư.

Kẻ yếu!

Cái này là kẻ yếu, mới vừa rồi, nữ tử muốn hắn làm việc, hắn nhất định phải làm, bằng không thì phải chết!

Cường giả tùy thời có thể áp đặt ý chí của mình cho kẻ yếu, mà kẻ yếu, chỉ có hai con đường có thể lựa chọn, một là phản kháng, phản kháng chính là chết, hai là lựa chọn tiếp nhận, mà tiếp nhận, cũng có thể chết!

Nếu như là trước kia, hắn không để trong lòng chút nào, bởi vì trong tháp có một nữ hài kinh khủng.

Chỉ cần tiểu cô nương kia vung tay, sợi gió lạnh trong thức hải của hắn sẽ tan biến!

Nhưng bây giờ, không có nữ hài hỗ trợ, hắn căn bản không làm gì được sợi gió lạnh kia, trái lại hắn tin tưởng, đối phương tùy thời có thể thúc giục sợi gió lạnh kia lấy mạng của hắn!

Dương Diệp tự giễu cười cười, nguyên lai không có chỗ dựa, không có hậu trường, mình thật là kẻ yếu!

Dương Diệp ngừng lại, hắn ngẩng đầu nhìn hư không, hư không hoàn toàn mờ mịt, cái gì cũng không nhìn thấy. Sau một lúc lâu, hắn cúi đầu nhìn về phía kiếm trong tay mình, chuôi kiếm do kiếm ý ngưng tụ thành!

Tԉầm mặc hồi lâu, Dương Diệp quay người đi trở về.

Rời đi một hồi, hắn về tới trước mặt của nữ nhân lúc trước.

Nữ tử nhìn Dương Diệp.

Dương Diệp cười nhẹ.

- Vừa rồi ta suy nghĩ một chút, ta cảm thấy thái độ của ngươi không tốt, cho nên ta quyết định, ta không muốn giúp ngươi!

Lời vừa nói ra, Dương Diệp cảm giác tảng đá ngăn chặn trong lòng mình kia trong chốc lát biến mất.

Nhẹ nhõm!

Nhẹ nhõm từ trên xuống dưới!

Tԉong tay hắn, ý kiếm rung động kịch liệt.

Nữ tử nhìn Dương Diệp hồi lâu, khi nhìn thấy hắn không nói đùa, nữ tử xuất thủ.

Ầm!

Dương Diệp còn chưa thấy rõ nữ tử xuất thủ thế nào, cả người hắn đã bay ra ngoài, trọn vẹn bay ra ngàn trượng!

Ầm!

Dương Diệp rơi xuống đất, thân thể của hắn rung động kịch liệt, trong miệng máu tươi không ngừng tuôn ra.

Nhưng Dương Diệp nở nụ cười.

Dáng tươi cười có chút tái nhợt!

- Ha ha...

Dương Diệp cười lên, trong miệng phun ra mấy ngụm máu, hắn lần nữa đi trở về trước mặt cô gái kia, nữ tử nhìn Dương Diệp, không nói gì.

Nhưng gió lạnh chung quanh càng ngày càng cuồng bạo, nước sông đã bắt đầu chấn động lên.

Dương Diệp lại đi về phía trước, hắn nhìn thẳng nữ tử.

- Nếu như ngươi hảo hảo nói với ta, có lẽ ta sẽ giúp ngươi, nếu như ta nguyện ý giúp ngươi, đó là tình cảm, mà ta không giúp ngươi, đó là vốn nên vậy, bởi vì ta không có nghĩa vụ giúp ngươi. Còn nữa, Dương Diệp ta đời này, tuyệt không bị người uy hiếp, ta, thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành!

Nói xong!

Ầm!

Kiếm ý vô cùng vô tận giống như thủy triều cuồn cuộn quét ra!

Kiếm ý cường đại chấn động về bốn phía, Vô Biên Thủy ở chung quanh bắt đầu rung động, thời gian dần trôi qua, những Vô Biên Thủy kia nổi lên từng trận gợn sóng...

Chiến ý ngập trời!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK