Nghe thấy tiếng hét này, Dương Diệp giật mình vội vàng thả hồ ly màu trắng ra, khi nhìn thấy hồ ly trắng đang giận dữ lườm hắn, Dương Diệp trong lòng rất hồi hộp, trước đó hắn chỉ là do thấy cái con màu trắng trước mắt này đáng yêu quá, nhưng lại quên mất nó đường đường là tồn tại cường giả còn mạnh hơn Linh Giả cảnh, hơn nữa còn là một con cái.
Dương Diệp cười bẽn lẽn, nói:
- Ngại quá, lần sau sẽ không dám như vậy nữa!
- Ngươi có biết đuôi của hồ ly là không thể sờ không?
Hồ ly trắng lườm Dương Diệp, trong thanh âm mang theo một tia hàn ý.
- Vì sao vậy?
Dương Diệp khó hiểu hỏi:
- Ta thường xuyên ôm tiểu tử kia mà, còn từng sờ đuôi nó nữa!
Hồ ly nhìn Dương Diệp một lúc, thấy Dương Diệp không giống như là đang nói dối, lập tức lạnh lùng lườm Dương Diệp một cái, sau đó hóa thành một đạo ánh sáng trắng chui vào trong cơ thể Dương Diệp, đồng thời một đoạn thanh âm đột nhiên xuất hiện bên tai Dương Diệp:
- Đúng rồi, quên nói với ngươi, cừu gia của ta hình như cũng khá nhiều đó, ví dụ như đế quốc Đại Tần, Bách Hoa cung, Băng Tuyết cung. Tóm lại các thế lực nổi danh của Nam vực hình như đều là cừu gia của ta, nếu bọn họ biết ta đã ra, khẳng định sẽ không bỏ qua cho ta đâu. Cho nên, nghĩ cho sự an toàn của ta và ngươi, sau này ngươi tốt nhất đừng có đi trêu chọc cường giả Linh Giả cảnh, cho dù lỡ có chọc rồi thì tốt nhất cũng đừng để ta phải ra tay, bởi vì ta nếu ra tay, ngươi sẽ trở thành kẻ thù chung của Nam vực đó!
Nói xong, cảnh tượng trước mắt Dương Diệp từ từ trở nên mơ hồ.
“Bị lừa rồi” Đây là suy nghĩ trong lòng Dương Diệp lúc này.
Qua mấy giây, khi Dương Diệp lại mở mắt ra thì đã quay về trong mật thất lúc trước, mà Tần Tịch Nguyệt thì đang gườm gườm nhìn hắn.
- Nàng ta thi triển huyễn thuật với ngươi à?
Nhìn thấy Dương Diệp mở mắt, Tần Tịch Nguyệt hỏi.
Dương Diệp gật đầu, sau đó cười một cách chua chát, vốn còn tưởng rằng kiếm được một chỗ dựa cường hãn, nhưng nào có ngờ, đây quả thực chính là một mầm tai hoạ, chỉ không chú ý một chút thôi sẽ biến hắn trở thành kẻ thù chung của Nam vực. Hắn không hoài nghi lời nói của nữ tử, bởi vì năm đó Thương triều từng đồ sát rất nhiều đệ tử của các thế lực. Cho nên, nữ tử nói những thế lực này sẽ không bỏ qua cho nàng ta cũng là có lý do.
- Nàng ta đang ở đâu?
Tần Tịch Nguyệt không hỏi nữ nhân đó và Dương Diệp bàn những gì, nàng ta rất biết chừng mực.
Dương Diệp do dự một chút rồi nói:
- Ở cùng một chỗ với tiểu gia hỏa rồi!
Có một số việc không cần thiết phải giấu diếm nữ nhân trước mắt này, hơn nữa cho dù hắn có giấu thì chắc cũng không thể lừa được nữ nhân khôn khéo như nàng ta. Hắn tin, nữ nhân này đại khái đã đoán được trên người hắn có bảo vật gì đó, chỉ là chưa biết chính xác là vật gì mà thôi.
Quả nhiên, nghe thấy Dương Diệp không giấu diếm, khóe miệng Tần Tịch Nguyệt nở một nụ cười, sau đó nói:
- Hiện tại chúng ta nên là gì?
- Nàng ta đã đáp ứng dẫn chúng ta tới mộ thất thật sự của Trụ Vương!
Dương Diệp cười cười.
Sau đó hắn đi tới vị trí của quan tài, nhìn Tần Tịch Nguyệt, nói:
- Tới đây!
Tần Tịch Nguyệt vừa đi đến bên cạnh Dương Diệp thì mật thất đột nhiên rung chuyển. Lập tức, vị trí Dương Diệp và Tần Tịch Nguyệt đang đứng từ từ thụt xuống, rất nhanh, hai người cùng nhau chui vào trong mặt đất.
Không biết qua bao lâu, Dương Diệp cảm thấy chân chạm vào đất rắn, hắn mở hai mắt, khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì mí mắt giật giật.
Trước mắt là một mật thất so với lúc trước thì to hơn gấp mười lần. Đương nhiên, quan trọng nhất là mật thất trước mắt này được tạo thành từ hoàng kim! Đúng vậy, vách tường bốn phía, sàn nhà dưới chân, tất cả đều được làm bằng hoàng kim! Rất nhanh, Dương Diệp mắt nhìn về phía chính giữa mật thất, ở chính giữa, giống như là cái mật thất trước đó vậy, có một cỗ quan tài, có khác là, lần này chung quanh quan tài này ở có mười hai pho tượng vệ binh mặc khôi giáp màu hoàng kim đang đứng gác.
- Đây là quan tài của Trụ Vương à?
Nhìn chiếc quan tài đó, Dương Diệp thấp giọng nói.
- Chắc vậy!
Tần Tịch Nguyệt ở bên cạnh nói:
- Năm đó Trụ Vương có mười hai hoàng kim hộ vệ, mười hai pho tượng hoàng kim trước mắt này chắc là hộ vệ năm đó của hắn, mà quan tài mười hai hộ vệ hoàng kim đó đứng canh chắc hẳn chính là của Trụ Vương.
- Mười hai hoàng kim hộ vệ?
Dương Diệp không hiểu.
Tần Tịch Nguyệt gật đầu, sắc mặt ngưng trọng, nói:
- Mười hai hoàng kim hộ vệ này đều là cường giả đạt tới Tôn Giả cảnh đỉnh phong, năm đó có thể nói là khiến Đại Tần và các đại tông môn phải kiêng kị không thôi. Nếu không phải Trụ Vương năm đó muốn trừ bỏ tất cả tông môn vượt trên hoàng quyền, khiến cho người của các thế lực lớn liên hợp với nhau, chứ có mười hai hoàng kim hộ vệ này, Thương triều cũng không đến mức diệt vong đâu!
- Diệt sáu thế lực lớn?
Dương Diệp cả kinh, nói:
- Điều này có thể sao?
- Lúc ấy thì có thể đấy!
Tần Tịch Nguyệt trầm giọng nói:
- Lúc đó bản thân Trụ Vương chính là cường giả đứng thứ hai Nam vực, dưới trướng hắn lại có mười hai hoàng kim hộ vệ, cùng với quốc sư Thân Công Báo tinh thông thuật pháp và phù văn, còn có đại quân nhân loại Huyền giả nhiều không đếm xuể. Đại Thương triều lúc đó cho dù là đế quốc Huyền thú cũng phải kiêng kị không thôi!
- Vậy ai là cường giả đệ nhất Nam vực?
Dương Diệp đột nhiên hỏi. Đối với tuyệt thế cường giả này của Nam vực, hắn cảm thấy rất có hứng thú.
- Ma Tôn!
Một đạo ánh sáng trắng hiện lên, nữ tử vốn đang ở trong tuyền qua của Dương Diệp xuất hiện, nàng ta nói:
- Lúc ấy Nam vực người trên thực lực cá nhân có thể chèn ép phụ hoàng ta cũng chỉ có Ma Tôn, cường giả được xưng là đệ nhất dưới tinh không Nam vực này mà thôi!
- Ma Tôn? Đệ nhất cường giả dưới tinh không Nam vực?
Dương Diệp động dung, ánh mắt lộ ra vẻ hướng tới. Đệ nhất cường giả Dưới tinh không!
Nữ tử khẽ gật đầu, nói:
- Hắn là đệ nhất cường giả được Nam vực công nhận!
Nói đến đây, nữ tử bỗng nhiên nhìn về phía Dương Diệp, trên mặt nở một nụ cười quyến rũ, nói:
- Đừng hâm mộ, ta tin rằng thời gian trôi qua, thành tựu của ngươi nhất định sẽ không dưới phụ hoàng ta và Ma Tôn này, chờ ngươi trở thành đệ nhất cường giả Nam vực rồi, ta sẽ gả cho ngươi, thế nào?
Nghe vậy, Dương Diệp phục hồi lại tinh thần, nói một cách châm chọc!:
- Ngươi vì sao hiện tại không gả cho ta luôn mà phải chờ ta trở thành đệ nhất cường giả Nam vực?
Đối với người chỉ có thể chung phú quý chứ không thể chung hoạn nạn, Dương Diệp luôn rất khinh bỉ.
- Ta hiện tại gả cho ngươi thì ngươi dám cưới ta à?
Nữ tử tựa cười mà như không phải cười nhìn Dương Diệp.
Dương Diệp nghẹn lời, không chịu yếu thế, nói:
- Ngươi dám gả thì ta dám cưới!
Hắn đương nhiên sẽ không cho rằng nữ nhân trước mắt này sẽ gả cho hắn, đối phương nói như thế, chắc chỉ là đùa mà thôi.
Nữ tử đảo mắt, sau đó cười nói:
- Đây chính là ngươi nói đấy nhé! Sau này đừng hối hận, bằng không Huyên nhi sẽ coi thường ngươi đó!
Nhìn thấy vẻ mặt của nữ tử, Dương Diệp lập tức cảm thấy có chút không đúng, trực giác nói với hắn, nữ nhân trước mắt này khẳng định đang giở trò mèo gì đó, Nhưng hắn lại không nghĩ ra vì sao đối phương nói hắn sẽ hối hận, lập tức nói:
- Ta nghĩ ngườiphải là ngươi hối hận mới đúng chứ!
Tần Tịch Nguyệt ở bên cạnh thầm lắc đầu, tiểu đệ đệ trước mắt này cái gì cũng tốt, chỉ là đầu óc không được linh hoạt lắm, đối phương đã bày ra cho hắn một cái bẫy, vậy mà hắn còn muốn cắm đầu chui vào.
Nữ tử cười cười, không nói gì nữa, chậm rãi đi về phía chiếc quan tài đó, khi đi tới trước quan tài, nụ cười trên mặt nữ tử biến mất hoàn toàn, trong mắt hiện lên dao động, giống như là đang nhớ về những chuyện xưa. Một lúc sau, nữ tử hít sâu một hơi, ngón tay ngọc nhẹ nhàng búng một cái, một giọt máu bắn về phía trán của hoàng kim hộ vệ đứng đầu.
Giọt máu chui vào mi tâm, pho thượng đang nhắm chặt hai mắt đột nhiên mở ra, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của Dương Diệp và Tần Tịch Nguyệt, quỳ xuống trước nữ tử, cùng lúc đó mười một hoàng kim hộ vệ phía sau cũng chậm rãi quỳ xuống.
- Đây là...
Dương Diệp yết hầu giật giật, trong mắt tràn ngập vẻ không thể tin nổi. Lúc trước Tần Tịch Nguyệt nói mười hai hoàng kim hộ vệ này là cường giả Tôn Giả cảnh đỉnh phong, nếu mười hai hoàng kim hộ vệ này còn sống, vậy thì là rất khủng bố!
Đây là thuật khôi lỗi!
Tần Tịch Nguyệt ở bên cạnh đang khiếp sợ sau khi phục hồi lại tinh thần thì trầm giọng nói:
- Họ không phải còn sống, chắc là thuật cơ quan khôi lỗi nổi tiếng Nam vực năm đó.
Nữ tử xoay người có chút bất ngờ nhìn Tần Tịch Nguyệt, nói:
- Kiến văn rộng rãi đấy, không ngờ ngươi ngay cả thuật cơ quan khôi lỗi đã thất truyền mấy trăm năm trước cũng biết, thân phận của ngươi chắc không đơn giản!
Tần Tịch Nguyệt không nói gì, Dương Diệp hỏi:
- Thuật cơ quan khôi lỗi? Nói cách khác, những khôi lỗi này không phải là hoàng kim hộ vệ chân chính, chỉ là một khối khôi lỗi mà thôi?
Nữ tử nhìn Tần Tịch Nguyệt, sau đó lắc đầu, nói:
- Cái này không phải là một khối khôi lỗi đơn giản, mỗi một khôi lỗi đều được tạo ra từ thiên tài địa bảo, hơn nữa những khôi lỗi này cũng có một tia hồn phách của mười hai hoàng kim hộ vệ, không chỉ như vậy, quốc sư còn dùng bí thuật vô thượng để bảo tồn ý thức chiến đấu của bọn họ lúc sinh tiền rồi phong ấn tại vào bên trong. Tuy bọn họ hiện tại không phải là Tôn Giả cảnh, nhưng thực lực của họ lại không thể khinh thường. Nói đơn giản một chút thì mỗi một người bọn họ đều tương đương với một Huyền giả Linh Giả cảnh!