Mục lục
Kiếm Vực Vô Địch - Dương Diệp (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhiều khi, không đơn thuần là người chọn kiếm, kỳ thật kiếm cũng sẽ chọn người.

Lúc trước, sở dĩ Kiếm Sát đi theo Dương Diệp, có quan hệ rất lớn với Trần Huyền An. Nhưng muốn nói, lúc kia Kiếm Sát là để cho Dương Diệp sử dụng, nhưng không vì hắn làm tất cả.

Thanh kiếm này không có chân chính thần phục Dương Diệp!

Này có khác nhau rất lớn!

Cam tâm và bị động, khác biệt ở trong đó, không phải là một chút.

Trong Hồng Mông Tháp, theo thanh kiếm kia thẳng cắm thẳng vào trái tim Dương Diệp, Dương Diệp trực tiếp té xuống đất.

Tử vong!

GT269307

Hắn lần nữa cảm nhận được khí tức tử vong.Tru tâm đau khổ!

Loại đau này, hoàn toàn khác linh hồn và nhục thân đau nhức. Lúc trước hắn từng rất nhiều lần đau nhức, nhưng lần này rất trực tiếp, bởi vì kiếm kia chọc vào đúng là trái tim của hắn!

Bất quá, thanh kiếm này không có hủy diệt trái tim của hắn, mà là từng chút từng chút tiến vào.

Giống như lăng trì!

Mà nó mỗi tiến một phần, Dương Diệp đau nhức sẽ gia tăng gấp mấy lần!

Hai tay Dương Diệp nắm thật chặt, thống khổ nói:

- Ngươi, ngươi cuối cùng muốn làm gì!

Kiếm này đang mưu sát a!

Thanh kiếm kia không có trả lời, vẫn còn từng chút từng chút tiến vào.

Rất nhanh, trong trái tim, máu tươi tràn ra, sau đó tràn vào trong thân kiếm.

Nhưng nó làm như cảm thấy chưa đủ, lại tiến vào hơn tấc!

Xùy~~!

Trong trái tim, máu tươi phun vãi ra, trực tiếp chảy vào trong kiếm.

Thoáng qua.

Xùy~~!

Một thanh kiếm từ mi tâm Dương Diệp chậm rãi chui ra.

Thân kiếm đỏ bừng!

Kiếm Sát lẳng lặng lơ lửng giữa không trung, cũng không lâu lắm, máu tươi trên thân kiếm biến mất, khôi phục bộ dáng vốn có!

Mà Dương Diệp vẫn còn nằm trên mặt đất, không biết trải qua bao lâu, sắc mặt tái nhợt mới dần dần khôi phục bình thường.

Dương Diệp đứng lên, lúc này thanh kiếm kia trực tiếp xuất hiện ở trước mặt hắn, hắn duỗi tay nắm chắc Kiếm Sát!

Dương Diệp hoàn toàn ngây dại.

Bởi vì giờ khắc này, hắn nắm Kiếm Sát, giống như nắm tay của mình, là tự nhiên như vậy! Trừ lần đó ra, hắn còn cảm giác mình và Kiếm Sát tâm ý tương thông!

Loại cảm giác này, giống như tay của mình, hắn muốn làm cái gì, chỉ cần một ý niệm trong đầu, tay sẽ lập tức làm ra động tác!

Một bộ phận của thân thể mình!

Nhận chủ!

Giờ khắc này, Dương Diệp biết, Siêu Thần khí này chân chính nhận mình làm chủ!

Kiếm Sát bây giờ, là thật tâm theo hắn, mà hắn dùng, cũng sẽ cực kỳ thuận buồm xuôi gió, uy lực kia, tuyệt đối không phải lúc trước có thể so sánh, đặc biệt là thực lực của hắn bây giờ đã không phải lúc trước so với!

Dương Diệp nhìn kiếm trong tay mỉm cười, sau một khắc, thanh kiếm kia hóa thành một đạo kiếm quang biến mất ở trước ngực!

Thanh kiếm này, trực tiếp tiến vào trái tim của hắn!

Cùng trái tim của hắn hợp hai làm một!

Lúc này đây, hắn là chân chính tâm nghĩ kiếm tới!

Dương Diệp nhìn về phía hai thanh kiếm còn dư lại, một thanh Kiếm Tổ, một thanh Kiếm Linh.

Tay phải Dương Diệp nhẹ nhàng vung lên, sau một khắc, hai chuôi kiếm khôi phục hình người.

Kiếm Tổ, Kiếm Linh!

Hai nữ nhìn Dương Diệp, không nói gì.

Dương Diệp cười nói:

- Ở trong lòng ta, các ngươi không chỉ là kiếm, càng là người thân, thân nhân không thể phân chia.

Nói xong hắn vươn hai tay.

Kiếm Linh và Kiếm Tổ nhìn nhau, sau một khắc, trong lòng bàn tay Dương Diệp nhiều hơn hai thanh kiếm!

Nhìn hai chuôi kiếm trong tay, Dương Diệp mỉm cười.

- Có các ngươi làm bạn, thật tốt.

Sau khi trải qua một ít chuyện, hắn phát hiện rất nhiều rất nhiều chuyện và vật trên thế gian này là tốt đẹp như vậy, hiện tại hắn còn sống, hắn sẽ trân quý hết thảy mình có!

Bất kể là Kiếm Tổ hay Kiếm Thủ, hắn cũng không muốn mất đi!

Về phần cấp bậc, hắn hiện tại kỳ thật đã không coi trọng cấp bậc gì cả.

Siêu Thần khí?

Ở trong mắt hắn, nếu như người không mạnh, cho ngươi vũ trụ đệ nhất chí bảo cũng không có ích gì, nếu như người mạnh, coi như cho hắn một cây gỗ, hắn vẫn vô địch như cũ! Trước kia hắn cũng hiểu rõ đạo lý này, nhưng không có sâu như hiện tại!

Cái này tự nhiên phải cảm tạ Kỳ Bỉ Thiên!

Dương Diệp cũng không hề rời Hồng Mông Tháp, mà đi tới trong nhà trúc của Kỳ Bỉ Thiên, trong nhà trúc trống rỗng, ở trên mặt bàn bầy đặt hai cái hộp.

Đây là Kỳ Bỉ Thiên để cho hắn!

Một cái hộp là mảnh vỡ nội đan mà Kỳ Bỉ Thiên từ trong Thần Cư lấy được, mà mảnh vỡ nội đan cái, theo Dương Diệp suy đoán, hẳn là của Nhị Nha.

Cái hộp này là cho Nhị Nha!

Một cái hộp khác là cho hắn!

Đó là Kỳ Bỉ Thiên từ trong Vô Biên Thủy vớt lên.

Dương Diệp đi tới trước cái hộp kia, Lôi Lâm theo đuôi không biết khi nào thì chạy vào, bàn tay nhỏ bé gõ cái hộp kia, sau đó nhìn về phía Dương Diệp.

Nàng đã sớm muốn mở ra, nhưng đáng tiếc, Kỳ Bỉ Thiên không cho!

Dương Diệp nhẹ nhàng vuốt cái đầu nhỏ của Lôi Lâm, hắn cười cười, sau đó nhìn về phía cái hộp kia, không do dự, hắn mở hộp ra.

Khi thấy đồ vật trong hộp, Dương Diệp ngây dại.

Đúng là một quả trứng!

Bất quá là một quả trứng hỏng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK