Sau khi tát Hỗ Tông Nguyên một cái, Túy đạo nhân lại nhìn về phía Ngọc Hành nói:
- Ta đã gặp tiêu tử kia rồi, để mát hắn là một tổn thát của Kiếm Tông, ngươi, với cái đám vô dụng đó của KiếmTông đều có trách nhiệm trong chuyện này. Nhưng giờ đây, ta đã không còn là người của Kiếm Tông nữa rồi, tacũng không muốn quản việc này làm gì. Trở về nói với lão già Tô Mạc, nêu không muốn Kiếm Tông bị hủy trongtay hắn, thì bảo hắn kiếm một kẻ giống người ra mà quản lý Kiếm Tông đi, rồi hãng đi mà bề quan!
Túy đạo nhân nói xong đột nhiên nhìn về phía Tô Thanh Thi nói:
- Chính là nha đầu này, không sai, chính là nàng!
Túy đạo nhân nói xong cũng không để ý tới Ngọc Hành, hắn chỉ xoay người liếc mắt nhìn mọi người ở đây, rồinói:
- Quy củ của Thanh Vân bảng như thế nào cứ để nó như thế đấy, lão đạo đây còn không dám phá, vậy nênmong các ngươi cũng đừng có phá hư nói
Dứt câu, trong sân xuất hiện một đường kiếm, chỉ thấy trên cánh tay của Hỗ Tông Nguyên vừa lom khom đứngdậy phía đứng xa xuất hiện một đường máu, trong nháy mắt máu văng ra ngoài.
- Sở dĩ ta lưu lại cái mạng chó này của ngươi là vì muốn cho những người ở đây biết, Kiếm Tông tuy đã xuốngdốc, nhưng không phải ai cũng có thể khi dễ sỉ nhục được!
Nhìn sắc mặt Hỗ Tông Nguyên đã trắng bệch, Túy đạo nhân lạnh lùng nói một câu, sau đó cơ thểlóe lên mộtcái, trực tiếp biến mất tại chỗ.
Ngọc Hành nhìn Túy đạo nhân biến mất trước mắt, trong lòng thầm cười khổ. Hắn thật không dám nghĩ tới mìnhtrải qua trăm năm, lần đầu tiên được gặp Túy sư bá tại ở trong tình cảnh này, nghĩ lại lời nói lúc nãy của Túy sưbá, Ngọc Hành thầm thở dài, hắn thầm nghĩ:
- Mình yếu đuối đến mức đó sao? Với tình cảnh của Kiếm Tông hiện giờ, thật sựlà không nên gây thù!
Ngọc Hành lắc đầu, không muốn suy nghĩ thêm về mấy vấn đề này nữa, vì từ giờ trở đi, trước khi Tông chủ xuấtquan, Kiếm Tông sẽ do Tô Thanh Thi cai quản.
Tuy Túy đạo nhân không phải là người của Kiếm Tông, nhưng những tời mà lão đạo đó nói ở Kiếm Tông chẳngkhác gì tời vàng ý ngọc, dù là ai cũng sẽ không dám vi phạm, kể cả Tông chủ cũng thế. Nếu lão đã muốn TôThanh Thi làm chấp kiếm trưởng lão, vậy thì những kẻ kia dù có bảo thủ đến mức nào cũng sẽ không dám có ýkiến!
Lúc này đây, Tô Thanh Thi chỉ nhìn về phía Thanh Vân Sơn, im lặng không nói gì.
Trong rừng cây, sau khi Túy đạo nhân rời đi, Dương Diệp bỗng dưng cảm thấy hưng phần hẵng lên, vì sao nhỉ?Vì trước mắt hắn bây giờ chính là thi thể của một huyền thú Linh cấp, là thi thể của huyền thú Linh cấp đấy, cảngười đều là bảo bối cả đấy! Đương nhiên, Dương Diệp hắn chỉ nhìn trúng hai thứ, thứ nhất là nội đan của conhuyền thú Linh cấp này, nội đan đó phải to bằng nắm tay, Dương Diệp còn chưa kịp nhìn thì đã bị tên tiểu tử kiatrực tiếp ôm luôn vào ngực.
Dương Diệp nhìn Tử Điêu. Dương Diệp trợn tròn mắt, hóa ra tiểu tử này còn nóng ruột hơn so với hắn, nội đancủa huyền thú có thể giúp con tiểu tử kia gia tăng thực lực, nội đan này lại là của một con huyền thú Linh cáp,hắn đương nhiên là chuẩn bị cho tiểu tử kia rồi!
Ngoài nội đan của huyền thú ra, Dương Diệp còn để ý một thứ, đó chính là da của con huyền thú này, đây là dacủa một huyền thú Linh cấp tận đấy, nếu dùng nó làm giáp, thì ít nhát đẳng cấp cũng phải đến Địa cáp!
Ngay khi Dương Diệp chuẩn bị rút gân lột da Man Sư thì một đám người đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt củaDương Diệp, nhìn trang phục của đám người đó thì hẳn là đệ tử thế gia và Tán Tu, có khoảng mười lăm người.Mà mười lăm người này đang đi về phía Dương Diệp, hắn nhíu mày, nhưng rất nhanh sau đó, Dương Diệp cũngtrực tiếp xem nhẹ đám người kia, sau đó lấy ra Tử Linh Kiếm, bắt đầu rút gân lột da Man Sư.
Tử Điêu trên vai Dương Diệp cũng trừng mắt nhìn, sau đó cũng không thèm để ý đến mấy người đó, tiếp tụcvung móng vuốt nhỏ thưởng thức viên nội đan kia.
Rất nhanh sau đó, mười lăm người kia chỉ còn cách Dương Diệp khoảng mười trượng, đến khi còn cách cỡ máytrượng, mười lăm người kia mới dừng tại. Ánh mắt của cả mười lăm người đều nhìn vào thi thể Man Sư đangnằm trên mặt đất, sau khi nhìn thấy thi thể của Man Sư thì trong mắt ai nấy cũng nồi lên lòng tham, mà khi nhìnviên nội đan trong tay của tên tiểu tử kia thì trong lòng không còn là lòng tham nữa, màlà lửa chiếm đoạt!
- Dương huynh đệ!
Đúng lúc này, trong đám người đột nhiên vang lên một giọng nói quen thuộc, Dương Diệp nghe xong thì tập tứcdừng tại hành động rút gân lột da của mình, nhìn về phía đám người kia.
Dương Diệp sau khi nhìn mấy người đứng phía sau đám người kia thì trong mắt lộ vẻ kinh ngạc, vì hắn biết bangười đứng sau đám người kia, ba người kia không phải ai khác, họ chính là những người mà Dương Diệp trướcđây từng gặp mặt: Hoàng Thanh, Thanh Hải và Hải Tuyết.
Ba người họ chậm rãi tiến lên phía trước, người đứng đầu là Hoàng Thanh, cười nói:
- Lúc nãy ta đã cảm thấy ngươi có chút quen, không ngờ tại chính tà Dương huynh đệ, thật là trùng hợp!
Dương Diệp nghe thế thì vẻ kinh ngạc trong mắt càng rõ thêm vài phần, sau đó hắn hỏi:
- Chẳng phải các ngươi đã đến Lạc Vân Cốc tập hợp rồi sao?
Lúc này, Dương Diệp phát hiện ra, những người ở đây hình như vẫn không nhận ra hắn.
Hoàng Thanh lắc đầu nói:
- Chúng ta vẫn chưa đi. Đúng rồi, ta giới thiệu cho ngươi một người!
Hoàng Thanh nói xong lại quay người về phía một gã thanh niên tuấn tú đứng bên cạnh nói:
- Dương huynh đệ, đây là Nam Cung huynh đệ Nam Cung Ngôn, Nam Cung huynh đệ đây chính là thế tử củamột trong tứ đại gia tộc của Đế Đô: Nam Cung thế gia. Nam Cung huynh đệ đây cũng: giống Dương Diệp huynhđệ vậy, đều là những siêu cấp yêu nghiệt, tuổi còn trẻ nhưng đã là Tiên Thiên cửu phẩm rồi! Sau khi chia nhaura, ba người chúng ta gặp hắn, rồi cùng hắn tổ đội, cùng nhau liệp sát các huyền thú cắp Vương trong Thập VạnĐại Sơn, nên chúng ta không đi Lạc Vân Cóc!
Dương Diệp nghe xong lời Hoàng Thanh thì gật đầu, sau đó nhìn về phía thanh niên tuần tú tên Nam CungNgôn kia, khẽ gật đầu, xem như là chào hỏi.
Người thanh niên tên Nam Cung Ngôn kia liếc mắt nhìn vào thứ trong móng vuốt của Tử Điêu trên vai DươngDiệp, sau đó mới nhìn Dương Diệp nói:
- Có phải Dương huynh đệ là đệ tử của Kiếm Tông không?
Hiển nhiên, Nam Cung Ngôn hắn nhìn thầy Tử Linh Kiếm trong tay Dương Diệp.
Dương Diệp lắc đầu nói:
- Không phải, à đúng rồi, ta khuyên các vị một câu, hiện tại huyền thú của Thập Vạn Đại Sơn đang tập hợp lạivới nhau, các vị đừng săn giết huyền thú ở xung quanh nơi này nữa, mau quay về Đề quốc Đại Tần đi!
- Tất cả huyền thú đang tập hợp tại với nhau sao?
Hoàng Thanh nói chen vào:
- Khó trách đội của ta tìm cả nửa ngày mà ngay cả một con huyền thú cắp Vương cũng không tìm được!
Dương Diệp không hề có ác cảm với ba người này, nên hắn fập tức nói:
- Các ngươi quay về Đề quốc Đại Tần đi, chắc các ngươi cũng đã thu thập đủ sốlượng mong muốn rồi, khôngcần phải mạo hiểm ở Thập Vạn Đại Sơn này làm gì nữa!
Hoàng Thanh đang chuẩn bị nói gì đó, chợt thanh niên đầu trọc đứng cạnh Nam Cung Ngôn đột nhiên đi đếntrước mặt Dương Diệp, hắn nhìn nội đan trong vuốt nhỏ của Tử Điêu và thi thể của Man Sư trên mặt đắt, rồi cườivà nói:
- Dương huynh đệ, trong tay con thú cưng này của ngươi cầm viên nội đan lớn thế này, linh khí toát ra từ nội đancũng rất nồng đậm, đây có phải là nội đan của một huyền thù Linh cấp không?
Không đợi Dương Diệp trảlời, Nam Cung Ngôn đột nhiên cười nói:
- Dương huynh đệ, tháng sau chính là ngày sinh thần của phụ thân ta, ta vẫn chưa biết nên tặng cho phụ thânmón quà gì để tỏlòng hiếu nghĩa, hiện tại, khi ta nhìn thấy nội đan của huyền thú kia thì ta nghĩ nó rất xứng đề tadùng làm quà thọ cho phụ thân, không biết Dương huynh đệ có thể nhường nó lại cho ta không? Đổi lại, ta sẽdùng huyền kĩ Huyền cấp hạ phẩm đểa đổi lấy!
Dương Diệp nghe xong cảm thấy thật nực cười, huyền kĩ Huyền cấp hạ phẩm đổi lấy nội đan của huyền thú Linhcấp, người nói ra được câu này chắc da mặt cũng phải dày lắm nhỉ? Huyền kĩ Huyền cấp hạ phẩm tuy cũngđược xem là quý hiếm, nhưng ở Nam Vực này, chỉ cần mấy chục vạn kim tệ vẫn có thể mua được! Còn nội đancủa Huyền thú Linh cấp dù có mấy trăm vạn kim tệ cũng chưa chắc đã mua được!
Không ngờ người này dám lấy mấy chục vạn đổi lấy mấy trăm vạn? Chẳng lẽ hắn tưởng Dương Diệp là kẻ ngungốc sao?
Dương Diệp nể mặt ba người Hoàng Thanh nên không nói lời nào khó nghe, chỉ lắc đầu nói:
- Thật ngại quá, ta đang cần dùng viên nội đan này!
Tử Điêu trên vai Dương Diệp đang chuẩn bị nổi giận, sau khi nghe được lời Dương Diệp nói, nó đưa vuốt nhỏxoa lỗ tai Dương Diệp. Dĩ nhiên, Tử Điêu rất vừa lòng với lời từ chối của Dương Diệp vừa rồi. Nói đúng hơn,viên nội đan này giờlà của nó.
Nam Cung Ngôn nghe thấy Dương Diệp từ chối thì híp mắt lại nhìn, sâu trong đôi mắt hắn hiện lên hàn ý.
Người thanh niên đầu trọc đứng bên cạnh cảm nhận được cảm xúc của Nam Cung Ngôn thì lập tức hiểu ý,cười lạnh nói:
- Dương huynh đệ, chuyện này có phần không ổn đâu. Với thực lực của ngươi thì nhất định không thể chémđược đâu của con huyền thú Linh cấp này. Hắn là do một cường giả khác đã chém đầu của nó, sau đó đềlạinơi này. Mọi người đều nói, ai gặp người đó có phần, Dương huynh đệ muốn độc chiếm nó một mình thì khôngtốt đâu. Huynh đệ chúng ta không thể chấp nhận như vậy được!
- Đúng thế, rất đúng, người nào gặp người đó có phần, thi thể của một huyền thú Linh cấp đều là bảo vật, vậydựa vào cái gì mà ngươi muốn độc chiếm hả? Dựa vào cái gì hả?
- Hoàng Thanh, vị huynh đệ này của ngươi thật đúng là thiếu suy nghĩ, sao ngươi lại quen biết với một kẻ chỉbiết tới lợi ích cá nhân như vậy chứ?
- Hừ, nếu không phải nể mặt hắn quen biết với Hoàng Thanh thì chúng ta đã ra tay từlâu, trực tiếp lấy luôn nộiđan của huyền thú Linh cấp này rồi. Hắn có năng lực gì mà phản kháng chứ?!
Ba người bọn Hoàng Thanh nghe mọi người nói xong lại cảm thấy khó xử. Ai nhìn thấy nội đan và thi thể củahuyền thú Linh cấp mà chẳng muốn có, nhưng trước kia Dương Diệp đã từng cứu bọn họ, nên dù họ có muốncũng đành thôi. Nhưng những người huynh đệ đi cùng bọn họlại không chỉ thèm muốn...