Mục lục
Kiếm Vực Vô Địch - Dương Diệp (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Dương Diệp tiến vào trong di tích của Thương triều ở dưới đất này, hắn rất rung động. Trước mặt hắn là một tòa tường thành to lớn vô cùng, tường thành cao tới trăm trượng, về phần chiều rộng, Dương Diệp căn bản không nhìn thấy độ rộng của tường thành. Dù sao tòa di tích thành cổ này ít nhất cũng phải lớn hơn thành An Nam mười lần!

Tuy là ở trong lòng đất, nhưng ánh sáng lại rất tốt, đương nhiên không phải ánh nắng, mà là ánh sáng bạc từ vô số đá kỳ lạ giống như Nguyệt Quang thạch phát ra, giống như là ánh trăng vậy.

Mặt ngoài tường thành phủ chi chít các loại phù văn thần bí không hoàn chỉnh, những phù văn này tuy đã mất đi công hiệu, nhưng độ dày đặc và hình dạng vẫn khiến Dương Diệp có chút khiếp sợ, bởi vì những phù văn này không ngờ là một trận pháp phù văn, một trận pháp phù văn bao phủ cả một tòa thành thị, nghĩ thôi cũng khiến cho người ta phải khiếp sợ rồi! Càng đừng nói tới là hắn còn chính mắt nhìn thấy.

- Không hổ là quốc đô của tiền triều, tòa thành thị này cho dù so với đế đô của Đại Tần ta cũng không kém là bao!

Dưới thành, nữ tử cảm khái.

Nghe vậy, Dương Diệp hồi thần, ánh mắt từ phù văn trên tường thành chuyển sang cánh cửa không có cánh, nói:

- Vào thành thôi!

Tuy hắn cũng muốn quan sát cẩn thận quốc đô của Thương triều, nhưng hắn không quên phía sau còn có hai cường giả Linh cấp đang truy đuổi bọn họ.

Nữ tử gật đầu, sau đó cũng vội vàng đi theo.

Trên mặt đất, Man Sư và người trung niên mặc khôi giáp màu vàng kim đứng cạnh nhau, sắc mặt của hai người lúc này đều cực kỳ khó coi. Vồn là với cảnh giới của bọn họ, muốn đuổi kịp một Huyền giả Phàm Nhân cảnh và Vương Giả cảnh là chuyện hết sức dễ dàng, nhưng kết quả lại là hai người đều không thể đuổi kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn người mà mình muốn truy đuổi chạy về phía di tích!

Đương nhiên, nếu không có U Minh Lang Vương chở thay cho đi bộ, hai người Dương Diệp chắc chắn là đã bị đuổi kịp, cho dù là hai người đều dùng Thần Hành phù. Nhưng sau khi có U Minh Lang Vương, tốc độ của hai người lại tăng vọt. U Minh Lang Vương trên lực lượng và công kích thì không bằng Liệt Diễm Sư nhất tộc, nhưng trên tốc độ thì lại tuyệt đối vượt qua Liệt Diễm Sư tộc, lại thêm hai người bọn Dương Diệp chiếm tiên cơ, cho nên hai người mới không bị Man Sư và người trung niên đuổi kịp.

Nhìn cửa vào di tích, người trung niên trầm mặc một lúc, sau đó xoay người nhìn thuộc hạ của mình, trầm giọng nói:

- Người đạt tới Vương Giả cảnh đứng ra!

Những Vũ Lâm vệ này đều là điều động lâm thời, hắn là đầu lĩnh cũng được điều động lâm thời, cho nên hắn căn bản không quá quen thuộc với một trăm người này.

Nghe thấy lời nói của người trung niên, bên trong kỵ binh lập tức có năm người cưỡi Phong Liệt mã đi ra.

Người trung niên nhìn năm người, nói:

- Năm người các ngươi đi theo ta, những người khác thì trấn thủ ở đây, nghe theo sự điều khiển của phó thống lĩnh. Còn nữa, phái một người về Tần đô thông tri chuyện này cho điện hạ.

Nói xong, người trung niên nhìn thoáng qua Man Sư, sau đó dẫn theo năm người tiến vào cửa di tích.

Tuy phía dưới nguy hiểm trùng trùng, nhưng hắn vẫn phải xuống, nếu công chúa đó chết thì còn đỡ, nhưng nếu bỏ trốn với người khác, vậy thì hắn trở về thật sự chỉ có đường chết. Bởi vì thứ hoàng gia để ý nhất chính là mặt mũi!

Thấy người trung niên dẫn người đi xuống, đại hán râu quai nón cũng không do dự, xoay người líu ríu mấy tiếng với đàn sư tử, sau đó cũng tiến vào di tích theo. Hắn hiện tại không cần nữ nhân đó nữa, mà là để ý tới thiếu niên thần bí kia, nếu đối phương là Huyền thú biến hóa thành thì còn đỡ, nếu không phải, việc này sẽ càng thêm quỷ dị và khủng bố.

Nếu nhân loại nghiên cứu ra phương pháp gì để chinh phục Huyền thú, vậy đối với Huyền thú mà nói, không nghi ngờ gì nữa là tai họa rất lớn!

...

Ở trên phố, Dương Diệp và nữ tử thỉnh thoảng lại tò mò quan sát chung quanh, từ phòng ốc chung quanh không khó nhìn ra Thương triều phồn hoa cỡ nào. Mà khiến Dương Diệp hiếu kỳ nhất là tòa cô thành dưới đất này không hề hiu quạnh mà ngược lại là có chút náo nhiệt.

Đúng vậy, trên ngã tư đường không chỉ không lãnh lẽo buồn tẻ như trong tưởng tượng của hắn, ngược lại có rất nhiều người lui tới, đương nhiên, so sánh với người ở thành thị trên mặt đất thì tất nhiên là ít hơn nhiều.

Khiến Dương Diệp càng bất ngờ hơn là những người này cơ bản đều là Huyền giả cảnh, hắn không thấy một ai là Huyền giả dưới Tiên Thiên, nói cách khác, Phàm Nhân cảnh như hắn trở nên có chút đặc biệt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK