Trong mắt Tu La không còn xem thường như trước, hắn quan sát tỉ mỉ Mộ Dung Yêu, nói:
- Thực lực của ngươi không tệ, có tư cách làm đối thủ của ta, gặp trên Thanh Vân Bảng!
Nói xong, Tu La cũng không phí lời, h ắn xoay người đi trở về bên cạnh Khô Cốt lão nhân.
Tu La đi trở về sau lưng Khô Cốt, một nam tử sau lưng Khô Cốt đi ra, ánh mắt của hắn lướt qua đám người Dương Diệp, cuối cùng nhìn lên người Mộ Dung Yêu, sau đó lắc đầu nói:
- Thực lực không tệ, tướng mạo vóc người lại càng không tồi, nhưng rất đáng tiếc, thật đáng tiếc.
Nói xong, nam tử cũng không chờ Mộ Dung Yêu nói chuyện, hắn đi thẳng tới trước trụ kiểm tra, tay phải uốn lượn, lòng bàn tay hướng ra ngoài, trong lòng bàn tay, một luồng khói đen hiện ra, lúc này, trên đài truyền tống lại có động tĩnh.
- Là người của Bách Hoa cung đến rồi, còn cón người của Băng Tuyết Cung.
Có người kinh ngạc thốt lên.
Mọi người lần thứ hai nhìn sang vị trí truyền tống đài.
Truyền tống đài xuất hiện hai đội nhân mã, bên trái là đội bốn người, đều là người mặc váy hoa; bên có đội năm người, đều là người mặc quần áo trắng. Hai đội nhân mã có đặc điểm giống nhau, tất cả đều là nữ nhân, hơn nữa đều có dung mạo xinh đẹp.
- Nhìn thấy nữ tử đẹp nhất bên phía người mặc quần áo trắng hay không!
Mộ Dung Yêu nói với Dương Diệp:
- Nàng tên là Lãnh Tâm Nhiên, là nhân vật đại biểu của Băng Tuyết Cung, nghe đồn nàng từng đánh chết cường giả Vương Giả cảnh, đúng rồi, Ngũ hành huyền khí của nàng là thủy huyền khí, nếu ngày sau giao thủ với nàng thì phải cẩn thận!
- Đội bên phải thì sao?
Dương Diệp nhìn các nữ tử phía sau Lãnh Tâm Nhiên, sau đó lại nhìn sang đội ngũ Bách Hoa cung. So với Băng Tuyết Cung, hắn càng có hứng thú với Bách Hoa cung.
Mộ Dung Yêu nhìn Dương Diệp một chút, sau đó nói:
- Nhìn thấy nữ tử mang khăn che mặt hay không, nàng tên là Văn Nhân Nguyệt, Tiên Thiên cửu phẩm, nàng rất thần bí, không có bất cứ tin tức hay lời đồn nào liên quan tới nàng, nhưng càng như vậy càng phải cẩn thận!
- Văn Nhân Nguyệt sao?
Dương Diệp khẽ gật đầu, sau đó nhìn về phía Mộ Dung Yêu, nói:
- Ngươi thật sự hiểu rõ những thiên tài kia đấy!
- Đương nhiên phải hiểu rõ!
Mộ Dung Yêu nói:
- Chỉ có thời khắc chú ý thực lực của các yêu nghiệt trong Nam vực, ta mới có thể nhận biết rõ thực lực của mình, không phải vậy ở Kiếm tông, cứ được những đệ tử nội môn và ngoại môn khen tặng, ta e sợ sẽ sẽ giống như Tư Đồ Vinh, tự cho rằng mình là yêu nghiệt!
Dương Diệp cười cợt, nói;
- Hiện tại ta đã biết rõ vì sao thực lực của ngươi mạnh như thế! Đúng vậy, có thể trở thành cường giả đều không có rác rưởi, ví dụ như Mộ Dung Yêu trước mặt ta.
- Ngươi cũng không sai, bởi vì ta ngửi được khí tức nguy hiểm trên người của ngươi!
Mộ Dung Yêu hơi cau mày, nói.
- Hiện tại chúng ta đứng chung một con thuyền, cho dù ta nguy hiểm, như vậy cũng chỉ uy hiếp người khác, không phải sao?
Dương Diệp cười nói.
- Nếu như tất cả đệ tử Kiếm tông tham gia Thanh Vân Bảng đều nghĩ thế thì tốt rồi!
Mộ Dung Yêu cười nói.
Dương Diệp cười cợt, không nói chuyện, hắn cảm giác được, những đệ tử lâu năm do Tư Đồ Vinh cầm đầu đều có ý xa lánh hắn và Mộ Dung Yêu cùng Tần Phong, nhưng hắn không quan tâm những việc này, chỉ cần đối phương không trêu chọc đến hắn, xa lánh thì xa lánh đi, hắn cũng không mất đi miếng thịt nào!
Băng Tuyết Cung cùng Bách Hoa cung có gì đó không đúng, hai bên lạnh lùng nhìn nhau một chút, sau đó đi tới cửa thành
- Khô Cốt, Ngọc Hành, không nghĩ tới lần này là các ngươi mang đội!
Mỹ phụ cầm đầu Bách Hoa cung liếc mắt nhìn Ngọc Hành cùng Khô Cốt, nàng lên tiếng nói.
- Thải Phượng, mấy chục năm không gặp, phong thái của ngươi vẫn như trước!
Nhìn mỹ phụ trước mắt, trong mắt Ngọc Hành hơi có phức tạp, cảm khái nói:
- Tháng ngày ngươi và ta đồng thời kết bạn như ngày hôm qua, ai. . .
Trong mắt mỹ phụ Thải Phượng xuất hiện một tia phức tạp, nói:
- Mấy chục năm không gặp, ngươi đã sắp biến thành ông già.
- Năm tháng không tha người!
Ngọc Hành lắc đầu nở nụ cười.
Lúc này, mỹ phụ quần trắng cầm đầu Băng Tuyết Cung đi tới, đột nhiên lạnh lùng nói:
- Muốn ôn lại tình xưa, xin mời đứng sang nơi khác được không?
Gương mặt Thải Phượng biến thành lạnh lẽo, sau đó nàng mỉm cười, nói:
- Muốn ôn lại tình xưa thì làm sao? Dù sao cũng hơn một ít người không hiểu tình yêu!
Mỹ phụ quần trắng liếc mắt nhìn Thải Phượng, sau đó lại nhìn về phía Ngọc Hành, nói:
- Ngọc Hành ngươi năm đó cũng được cho là một nhân vật, tại sao lại cảm thấy hứng thú với nữ nhân bị quỷ mê tâm hồn? Cũng may mà lúc trước ngươi không lựa chọn đi tới cùng với nữ nhân này, không phải vậy ngươi đã mang không biết bao nhiêu cái nón xanh rồi. Ngươi còn không biết nha, nam sủng của ai đó đã vượt qua ba người rồi!
Sắc mặt Thải Phượng hơi khó coi, nói:
- Băng Ngọc, ngươi muốn luận bàn một chút hay không?
- Sợ ngươi?
Băng Ngọc cười lạnh nói.
- Hai vị, Khô Cốt đi trước một bước!
Ngay khi hai người giương cung bạt kiếm, Khô Cốt quay về phía hai nữ ôm quyền, sau đó hắn dẫn theo ba đệ tử rời đi.
Hắn thực sự không có hứng thú tham vào trong ân oán của Băng Tuyết Cung cùng Bách Hoa cung.
Ngọc Hành cũng quay về hai người ôm quyền, sau đó liền chuẩn bị rời đi. Hắn cũng không muốn tham dự vào việc giữa Bách Hoa cung cùng Băng Tuyết Cung, hai bên Kiếm tông đều không thểđắc tội được, cho nên rời đi mới là thượng sách.
- Kiếm tông của ngươi có thể có một người gọi là Dương Diệp hay không?
Ngay khi Ngọc Hành chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên Thải Phượng mở miệng nói.
Nghe vậy, mấy người Tư Đồ Vinh nhìn về phía Dương Diệp. Tô Thanh Thi và Ngọc Hành hơi cau mày.
Dương Diệp cũng ngẩn ra, lẽ nào đối phương muốn gây sự với hắn sao? Nhưng hắn có thân phận phù văn sư, hắn cũng không sợ, lập tức đi ra, nói:
- Là ta!
Nghe được Dương Diệp, mấy đệ tử Bách Hoa cung nhìn về phía Dương Diệp, đặc biệt là Văn Nhân Nguyệt che mặt, trong đôi mắt đẹp sinh ra ánh mắt hiếu kỳ.
Thải Phượng đánh giá Dương Diệp từ trên xuống dưới, sau đó nói:
- Ngươi chính là nhi tử của Phượng Ngọc?
Dương Diệp nhìn đối phương, không nói gì.
- Tiên Thiên nhị phẩm? Ta vốn cho rằng nhi tử của Phượng Ngọc ghê gớm đấy, không nghĩ tới mới Tiên Thiên nhị phẩm, thật sự làm người ta cảm thấy thất vọng!
Thải Phượng khẽ lắc đầu nói.
- Nói xong?
Dương Diệp nhạt tiếng nói.
Không thể không nói, Dương Diệp biểu thị bình tĩnh và thong dong vẫn làm người ta cảm thấy phi thường chán ghét. Thải Phượng híp mắt lại, nói;
- Đừng tưởng rằng có Lâm Sơn làm chỗ dựa thì ngươi có thể vô tư, Bách Hoa cung ta muốn đối phó một người, cho dù là Công hội Phù Văn Sư cũng không bảo vệ được.
Dương Diệp gật đầu, nói:
- Ta tin lời của ngươi, ta chờ.
- Ngươi không sợ mẹ ngươi chết hay sao?
Thải Phượng trầm giọng nói.
Bỗng nhiên Dương Diệp nở nụ cười, nở nụ cười một hồi, nói:
- Với địa vị của Bách Hoa cung ở Nam vực, còn không lưu lạc đến mức tới dùng mẫu thân người khác uy hiếp người như vậy.
- Cũng không nhất định!
Lúc này, Băng Ngọc lạnh lùng nói:
- Bách Hoa cung có thể làm ra chuyện chăn nuôi nam nhân, dùng mẫu thân ngươi để uy hiếp ngươi thì làm sao không được? Tiểu tử, nhắc nhở ngươi một câu, nếu như Bách Hoa cung dùng mẫu thân ngươi đến uy hiếp ngươi, vậy ngươi tốt nhất đừng thỏa hiệp, bởi vì ngươi thỏa hiệp kết quả là ngươi cùng mẫu thân của ngươi cùng chết, cho dù không chết cũng sống không bằng chết!
- Đa tạ tiền bối nhắc nhở!
Dương Diệp thi lễ với Băng Ngọc, sau đó nhìn về phía Thải Phượng, nói:
- Nếu như không có chuyện gì, ta liền cáo từ.
Trong mắt Thải Phượng bắn ra sát ý lạnh lẽo, huyền khí trong cơ thể phun trào, đang lúc này, Tô Thanh Thi đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Dương Diệp, nói:
- Thải Phượng tiền bối sẽ không làm lấy lớn ép nhỏ đấy chứ?
Ngọc Hành cũng nói:
- Thải Phượng, cho ta mặt mũi, việc này tạm thời thả xuống, thế nào?
Dương Diệp hiện tại đại biểu Kiếm tông, nếu như tùy ý để Thải Phượng bắt nạt, việc này không chỉ Dương Diệp mất mặt, còn có Kiếm tông.
Một lát, Thải Phượng hừ lạnh một tiếng, nói:
- Xem mặt mũi của Ngọc Hành, lần này xem như xong. Tiểu tử, ta cam đoan với ngươi, một ngày nào đó ngươi cũng sẽ đoàn tụ với mẫu thân của ngươi, đến lúc đó ta sẽ làm ngươi sống không bằng chết!
Dương Diệp mặt không hề cảm xúc, cũng không có nói lời hung ác, hắn xoay người đi tới cẳ thành. Hắn biết, người trước mắt khẳng định sẽ giống như Phượng Vũ, khẳng định có quan hệ với mẫu thân của hắn, cho nên mới nhắm vào hắn như vậy. Đồng thời hắn cũng biết, Thải Phượng nói không giả, Công hội Phù Văn Sư có thể bảo đảm hắn nhất thời, thế nhưng không thể bảo đảm hắn một đời, dù sao nếu như Bách Hoa cung phái cường giả Linh Giả cảnh, thậm chí Tôn Giả cảnh đến ám sát hắn, vậy hắn không có chút khả năng phản kháng.
Vì lẽ đó, hắn cần không ngừng mạnh mẽ hơn.
- Dương Diệp!
Đột nhiên, có một giọng nói quen thuộc vang lên, Dương Diệp quay đầu nhìn sang, chỉ thấy Thanh Hồng lúc này chính cười khanh khách nhìn hắn. Ở bên cạnh Thanh Hồng chính là Man Tử cùng Tiểu Hắc.
- Sao các ngươi tới đây?
Dương Diệp đi tới, hắn nở nụ cười vui vẻ.