Nhìn nữ tử trước mắt, trong lòng Dương Diệp có chút thương tiếc, ai có thể nghĩ tới, nàng giống như Hiểu Vũ Tịch vậy, từ khi sinh ra đã phải chịu sự hành hạ này?
Đinh Thược Dược ép tâm tình phức tạp trong lòng mình xuống, khẽ gật đầu, nói:
- Sức sống trong cơ thể tạm thời đã được khống chế, muốn sống thêm mấy năm hẳn không có vấn đề gì.
Dương Diệp nói:
- Yên tâm, ta sẽ giải quyết chuyện này!
Đinh Thược Dược nhoẻn miệng cười, nói:
- Ngươi thật sự không muốn ta chết như vậy sao?
Dương Diệp nói:
- Lẽ nào ta nên muốn nàng chết sao?
Đinh Thược Dược nhìn Dương Diệp một lát, sau đó nói sang chuyện khác:
- Ngươi đi Yêu Vực, có cần dẫn theo người không?
Dương Diệp lắc đầu, nói:
- Một người là đủ rồi, ta sẽ để cho An Nam Tĩnh ở lại Nam Vực, có nàng ấy ở đây, cho dù Nam Vực không có ta, ta cũng yên tâm!
Đinh Thược Dược khẽ gật đầu, nói:
- Lần này đi Yêu Vực, nếu như giải quyết được bốn đại thần thú tộc, vậy nhân cơ hội này phá bỏ kết giới giới vực giữa Yêu Vực cùng Nhân tộc. Chỉ có nhân loại chúng ta cùng những thú lớn Yêu tộc thật sự liên kết, sau này chúng ta mới có thể đối đầu với Thánh địa, hoặc huyền giả Nghịch Chủng!
- Ta sẽ nghe theo nàng!
Dương Diệp mỉm cười, sau đó cổ tay thoáng động, một nghìn cái đá năng lượng siêu phẩm xuất hiện ở trước mặt Đinh Thược Dược, nói:
- Những đá năng lượng siêu phẩm tùy nàng xử lý. Ta sẽ để con rối Kiếm tổ cùng Đao tổ Thánh địa ở lại bên cạnh nàng, bọn họ sẽ nghe theo sự sai khiến của nàng, nói chung, bản thân nàng cũng phải cẩn thận một chút, ta nghĩ, đế quốc Đỉnh Hán nhất định sẽ đối phó với nàng!
- Đừng có nói nhiều thế, nhanh đi Yêu Vực đi!
Đinh Thược Dược thu hồi đá năng lượng siêu phẩm nói.
Dương Diệp xoa mũi, sau đó cơ thể thoáng di chuyển, biến mất khỏi phòng.
Sau khi Dương Diệp biến mất, chẳng bao lâu lại có hai nữ nhân đi vào trong phòng, đó là An Bích Như cùng nữ tử Hắc Dạ.
- An tỷ tỷ điều tra thế nào rồi?
Đinh Thược Dược hỏi.
An Bích Như nhìn về phía nữ tử Hắc Dạ, nữ tử Hắc Dạ nói:
- Không tra được, hắn giống như biến mất vậy, tất cả thế lực bên trong thành chủ của Cổ Vực Thành phủ đều giao cho Lục Kiếm Dao, Lục Kiếm Dao không có bất kỳ vấn đề gì.
Hai mắt Đinh Thược Dược khép hờ, một lát sau mới nói:
- Người này quả thật vô cùng quỷ dị, vẫn mong An tỷ tỷ tiếp tục điều động người của An gia điều tra, ta không muốn nội bộ chúng ta có bất kỳ nhân tố không ổn định nào.
- Ngươi không nói chuyện này cho Dương Diệp biết sao? An Bích Như hỏi.
Đinh Thược Dược lắc đầu, nói:
- Hắn đã có áp lực rất lớn rồi, việc này không cần phải làm hắn quan tâm. Hơn nữa chuyện này cũng còn chưa nghiêm trọng đến mức chúng ta không thể nào khống chế được. Có Mạc lão ở đây, cho dù hắn có âm mưu gì, cũng khó có thể gây ra sóng gió lớn. Tuy nhiên, chúng ta vẫn không thể sơ suất được, cẩn thận có thể dùng được thuyền vạn năm, chuyện này lại đành phải làm phiền An tỷ tỷ.
An Bích Như khẽ gật đầu, nói:
- Đây là chuyện nên làm thôi. Hiện tại chúng ta cũng coi như ở trên một con thuyền!
Đinh Thược Dược khẽ gật đầu, sau đó lại nói:
- Chuyện giữa tỷ cùng Dương Diệp, An tỷ tỷ yên tâm, ta sẽ khuyên hắn thêm. Hắn không phải một người vô tình vô nghĩa, những chuyện tỷ làm vì Nam Vực và hắn, trong lòng hắn đều biết.
An Bích Như hơi ngẩn người ra, thật lâu mới nói:
- Cảm ơn!
Yêu Vực.
Lúc này Yêu Vực có hơi hỗn loạn, bốn đại thần thú tộc có rất nhiều chủng tộc phụ thuộc, bởi vậy, khi bốn đại thần thú bắt đầu tạo phản Yêu Hoàng, những thế lực phụ thuộc của bọn họ tất nhiên cũng tạo phản theo. Đương nhiên, Yêu Hoàng làm Yêu Hoàng của Yêu Vực cũng có chủng tộc phụ thuộc, bởi vậy, vốn là ân oán giữa bộ tộc chồn không gian và bốn đại thần thú tộc lại biến thành nội loạn trong toàn bộ Yêu Vực!
Con chồn tía trên vai Dương Diệp chỉ vào phía xa, trong mắt đầy vẻ lo lắng. Lôi Lâm ở bên cạnh Dương Diệp lại không ngừng gặm linh quả lớn ôm trong lòng.
Dương Diệp khẽ gật đầu và đang muốn ra tay, lúc này, phía xa đột nhiên đất rung núi chuyển, tiếp theo, một đám sói lớn màu đen cao mười mấy trượng xuất hiện ở trong tầm mắt của Dương Diệp.
Lôi Lâm ngừng lại, bên miệng còn dính vụn quả, nàng chớp chớp mắt, sau đó tay trái kéo góc áo của Dương Diệp lại.
Dương Diệp đảo mắt, người ngoài xem ra có thể cho là Lôi Lâm sợ, nhưng căn bản không phải như vậy, đây là nàng muốn phóng điện người khác nên mới kéo góc áo của hắn, bởi vì hỏi hắn có thể làm hay không. Dương Diệp đã cảnh cáo nàng, không thể phóng điện linh tinh.
Dương Diệp không hề ra tay, bởi vì hắn không xác định được nhóm người này là thuộc hạ của Yêu Hoàng, hay là bộ tộc phụ thuộc vào bốn đại thần thú.
Chẳng bao lâu, gần trăm con sói lớn đã bao vây đám người Dương Diệp. Một con sói lớn lông đen có ánh bạc dẫn đầu quan sát Dương Diệp, rất nhanh, ánh mắt của hắn lại tập trung vào con chồn tía trên vai Dương Diệp.
- Oa, chồn không gian, ha ha không ngờ là chồn không gian, giết con chồn không gian này đủ để đổi mười viên Thú Cực Thảo!
Con sói dẫn đầu mở miệng nói ra tiếng người, trong giọng nói còn rất hưng phấn.
Dương Diệp đã hiểu rõ, hắn vỗ nhẹ vào đầu của Lôi Lâm, nói:
- Điện!