Mục lục
Kiếm Vực Vô Địch - Dương Diệp (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Tịch Nguyệt hít sâu một hơi, sau đó nhìn thẳng vào Dương Diệp, nói:

- Tiểu đệ đệ, nói với tỷ tỷ đi, ngươi trừ có thể khống chế thú vương ra, có phải còn lĩnh ngộ được chân ý của kiếm đạo đó không?

Con ngươi của Dương Diệp co rút lại, kiếm ý chính là một trong nhưng con bài chưa lật của hắn, hắn chưa bao giờ từng thi triển, nữ nhân trước mắt này sao biết được?

Thấy vẻ mặt của Dương Diệp, Tần Tịch Nguyệt đã biết đáp án, lập tức không nhịn được lại bật cười, cười một hồi rồi nói:

- Thì ra tiểu đệ đệ ngươi thật sự đã lĩnh ngộ được kiếm ý trong truyền thuyết. Ha ha, tiểu đệ đệ, ngươi quả thật là thiên phú dị bẩm đó!

- Ngươi sao lại nhìn ra được!

Dương Diệp trầm giọng nói.

- Bởi vì kiếm chiêu và kiếm khí của ngươi quá mức sắc bén, hơn nữa ngươi dường như là không thể khống chế kiếm ý được một cách hoàn toàn, khiến cho ngươi khi vận dụng kiếm pháp và kiếm khí lộ ra một tia kiếm ý.

Tần Tịch Nguyệt nói,

- Thì ra là thế!

Dương Diệp bừng tỉnh đại ngộ, kỳ thật hắn vôn cũng đã cảm giác được vấn đề này, nhưng hắn căn bản lại không thể giải quyết được. Bởi vì hắn tuy đã lĩnh ngộ kiếm ý, nhưng sự khống chế đối với kiếm ý vẫn chưa thể nắm giữ được một cách hoàn toàn, đây cũng là chỗ luôn khiến cho hắn phải đau đầu.

Dương Diệp tạm thời không nghĩ tới vấn đề này nữa, nhìn Tần Tịch Nguyệt, nói:

- Giải thích đi, ta cần một câu giải thích, bằng không ta sẽ dùng hết sức để tru sát ngươi.

Tần Tịch Nguyệt không thèm để ý tới sát khí từ trên người Dương Diệp tỏa ra, nàng ta chậm rãi đi tới trước mặt Dương Diệp, sau đó ngọc thủ chậm rãi vươn tới cách trước ngực Dương Diệp hơn mười cen-ti-met, sau đó hai mắt khép hờ. Dương Diệp nhướng mày, tuy nữ tử trước mắt này không giống như là muốn động thủ, nhưng hắn vẫn không thể không phòng bị, ngay khi hắn chuẩn bị lui về phía sau thì hai mắt Tần Tịch Nguyệt đột nhiên mở ra, ánh mắt lộ ra vẻ thống khổ, sau đó một dòng hắc tuyến và hồng tuyến trong nháy mắt xâm nhập vào trong cơ thể của Dương Diệp.

Dương Diệp sắc mặt đại biến, không chút do dự rút kiếm chém về phía Tần Tịch Nguyệt, nhưng mà ngay khi kiếm của hắn cách đầu nữ tử chỉ còn mấy cm, Tần Tịch Nguyệt đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, sau đó người ngả thẳng về phía hắn.

Dương Diệp thu kiếm vào vỏ, đỡ lấy nữ tử, sau đó hai mắt khép hờ, nội thị trong cơ thể của mình, chỉ thấy một dòng hắc tuyến và hồng tuyến lúc trước đang quấn trên trái tim hắn, huyền khí dũng động, chuẩn bị tiêu hủy chúng, nhưng mà khi của huyền khí màu vàng kim của hắn chạm vào hồng tuyến và hắc tuyến đó, thân thể trong lòng hắn lập tức run rẩy, giống như phải chịu đựng sự đau đớn rất lớn, khuôn mặt tinh xảo đó cũng trở nên vặn vẹo.

Dương Diệp trong lòng cả kinh, vội vàng dừng động tác trong cơ thể, quả nhiên, hắn vừa dừng lại, thân thể của Tần Tịch Nguyệt cũng ngừng run rẩy. Sau một lúc lâu, Tần Tịch Nguyệt chậm rãi mở hai mắt, sau đó lộ ra nụ cười có chút thê thảm với Dương Diệp,

- Đó là cái gì thế?

Dương Diệp trầm giọng hỏi.

- Hai tia hồn phách của ta!

Khóe miệng Tần Tịch Nguyệt nở một nụ cười buồn, nói:

- Ta đã giao hai tia hồn phách của ta vào tay ngươi, nếu ta có lòng hại ngươi, hoặc là muốn mưu đồ bất chính với ngươi, ngươi không những có thể ngay lập tức cảm ứng được, còn có thể dùng hai tia hồn phách này để khiến ta sống không bằng chết. Hiện tại, ngươi có thể tin ta rồi chứ?

Nghe vậy, Dương Diệp biến sắc, nữ nhân trước mắt này không ngờ giao hai tia hồn phách vào tay hắn, điều này không nghi ngờ gì nữa cũng cính là giao sinh tử của nàng ta cho hắn. Lập tức hỏi:

- Vì sao lại làm như vậy?

Hắn thật sự có chút không rõ nữ nhân này vì sao lại làm như vậy!

- Lúc trước ngươi nói không hợp tác với ta, là vì ngươi không tín nhiệm ta, hiện tại mạng của ta đều nằm ở trong tay ngươi rồi, vậy chúng ta đã có thể hợp tác hay chưa?

Thanh âm của nữ tử có chút suy yếu.

- Có đáng phải vậy không?

- Không đáng thì ta cũng làm được gì? Nếu ta không hợp tác với ngươi, vậy mẫu hậu của ta nhất định sẽ bị chất nhi đó của ta hại chết, chỉ có hợp tác với ngươi, mẫu hậu ta mới có một tia hy vọng.

Tần Tịch Nguyệt buồn bã nói.

- Thì ra ngươi là vì mẫu hậu của ngươi!

Dương Diệp bừng tỉnh đại ngộ, thì ra nữ tử trước mắt này bức thiết muốn hợp tác với hắn như vậy không phải là vì bản thân nàng ta, mà là vì mẫu thân của nàng ta. Nghĩ tới đây, có lẽ là vì cảm động, hắn bỗng nhiên cảm thấy nữ nhân trước mắt đã trở nên thuận mắt hơn.

- Bằng không ngươi cho rằng tỷ tỷ thật sự coi trọng ngươi à?

Khóe miệng Tần Tịch Nguyệt vẽ ra một độ cong, nói:

- Tiểu đệ đệ, tuy ngươi rất ưu tú, diện mạo cũng không tồi, nhưng vẫn chỉ là “tiểu đệ đệ”, tỷ tỷ thích nam tử thành thục, không hề cảm thấy hứng thú với loại tiểu nam hài còn chưa đủ lông đủ cánh như ngươi đâu.

Dương Diệp lắc đầu, không đấu võ mồm với Tần Tịch Nguyệt nữa, cổ tay khẽ động, lấy ra một tấm Trị Liệu phù rồi vỗ vào người Tần Tịch Nguyệt, nói:

- Nể tình ngươi là vì muốn cứu mẫu thân ngươi, cho ngươi một tấm Triệu Liệu phù thượng phẩm miễn phí. Nhưng ta vẫn muốn nói, ta sẽ không gia nhập học viện hoàng gia gì đó đâu, hoặc là làm việc theo kế hoạch gì đó của ngươi, ngươi hiểu chứ?

Tuy nữ tử trước mắt vì mẫu thân, cam nguyện để mình nắm giữ vận mệnh của nàng ta nên cũng khiến Dương Diệp có chút cảm động, nhưng cũng chỉ là cảm động mà thôi, hắn sẽ không thật sự làm việc theo kế hoạch của nữ nhân này. Mẫu thân của bản thân hắn cũng còn đang phải ở trong Bách Hoa cung chịu khổ.

- Ta không cần ngươi làm gì cả, chỉ cần ngươi giúp ta một việc nhỏ là được rồi.

Trong mắt Tần Tịch Nguyệt mang theo một tia cầu xin.

- Việc gì?

Dương Diệp nhíu mày hỏi.

- Thừa nhận ta bỏ trốn cùng ngươi, cũng làm tình nhân của ta, đương nhiên chỉ là trên danh nghĩa!

Tần Tịch Nguyệt cười nói.

Dương Diệp càng nhíu mày chặt hơn, nói:

- Làm vậy để làm gì?

- Ngu ngốc!

Tần Tịch Nguyệt lườm Dương Diệp một cái, nói:

- Với thiên phú và thực lực của ngươi, ngày sau nhất định sẽ tỏa sáng rực rỡ ở Nam vực, đặc biệt là việc ngươi lĩnh ngộ được kiếm ý nếu để thế nhân biết được, khi đó nhất định sẽ làm rất nhiều người phải khiếp sợ, mà khi đó ngươi lại là tình nhân của ta,lại thêm tông môn của các ngươi, khi đó hoàng thất của đế quốc Đại Tần nhất định sẽ bảo ta cực lực mượn sức ngươi. Như vậy, bọn họ sẽ coi trọng ta, một khi bọn họ coi trọng ta rồi, mẫu thân của ta tất nhiên cũng sẽ có thể mẹ dựa vào con mà quý!

- Tất cả những gì ngươi nói đều là lợi ích của ngươi, vậy ta thì có được gì?

Dương Diệp hỏi.

Hắn cũng không ngốc đến nỗi đi làm người tốt gì đó, có gì đó thực tế mới là quan trọng nhất.

Tần Tịch Nguyệt lật tay, một quyển trục và lệnh bài màu đen xuất hiện trong tay nàng ta, đưa quyển trục và lệnh bài cho Dương Diệp, nói:

- Ngươi đương nhiên cũng sẽ có lợi, lợi ích thứ nhất: Ta ở đế quốc Đại Tần nắm giữ một hệ thống tình báo, đây là danh sách và địa điểm của những nhân viên thuộc hệ thống tình báo đó, ngươi cầm lệnh bài này đi tìm bọn họ, bọn họ sẽ nghe theo sự sai khiến của ngươi. Ngoài ra, ta còn nắm giữ rất nhiều sản nghiệp ở đế quốc Đại Tần, những sản nghiệp này tuy không lớn, nhưng cũng không nhỏ, những cái này ngươi đều có thể sử dụng.

Lợi ích thứ hai: Có thể giải quyết uy hiếp đến từ chất nhi đó của ta, chất nhi đó tuy hiện tại là thay cha nắm giữ đất nước, nhưng hắn rốt cuộc vẫn chưa phải là chủ nhân chân chính của Đại Tần. Chỉ cần ngươi thừa nhận ngươi là tình nhân của ta, vậy ngươi chuyện giữa ngươi và hắn có thể xem như là chuyện nội bộ của Đại Tần chúng ta, nói cách khác, ngươi không phải đối mặt với toàn bộ đế quốc Đại Tần, mà chỉ có một mình hắn mà thôi. Không chỉ như vậy, thậm chí các hoàng tử khác còn có thể âm thầm giúp đỡ ngươi và ta. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là ngươi có thực lực và tiềm lực. Lợi ích thứ ba: ...”

Nói đến đây, Tần Tịch Nguyệt cười đầy quyến rũ, nói:

- Tiểu đệ đệ, lợi ích thứ ba tất nhiên chính là có đại mỹ nhân tỷ tỷ ta đây bầu bạn, tuy ngươi chỉ là tình nhân trên danh nghĩa của tỷ tỷ, nhưng nếu ngươi theo đuổi tỷ tỷ, nói không chừng giữa chúng ta thật sự sẽ nảy sinh ra cái gì đó!

Dương Diệp phớt lờ lợi ích cuối cùng mà Tần Tịch Nguyệt nói, bảo:

- Ngươi thẳng thắn với ta như vậy, còn giao hồn phách của ngươi cho ta, là vì nhìn trúng kiếm ý của ta à?

Tần Tịch Nguyệt cũng không giấu diếm, gật đầu, nói:

- Chính xác, nếu tiểu đệ đệ ngươi không lĩnh ngộ kiếm ý, tỷ tỷ sẽ không không để lại đường lui cho mình như vậy đâu. Bởi vì ngươi không lĩnh ngộ được kiếm ý tuy thực lực vẫn rất mạnh, nhưng chưa được xem là tài tuyệt kinh diễm, loại thực lực này của ngươi, bên trong Hoàng bảng không phải là không có, Nhưng ngươi lĩnh ngộ được kiếm ý thì sẽ khác, theo ta được biết, Kiếm Tông ngoài Túy đạo nhân mấy trăm năm trước lĩnh ngộ được kiếm ý ra, tới giờ vẫn không có một ai có thể lĩnh ngộ được,

Nghe vậy, Dương Diệp trầm mặc. Hắn từ trước tới giờ luôn muốn đề cao thực lực, sau đó cứu mẫu thân ra. Nhưng mà việc này chung quy vẫn cực kỳ khó, bởi vì cho dù là hắn đạt tới Tôn Giả cảnh, cũng vẫn không thể đối kháng chính diện với quái vật lớn Bách Hoa cung. Vẫn là câu đó, nếu muốn đối kháng với Bách Hoa cung, vậy nhất định phải thành lập thế lực của chính hắn.

Kế hoạch thu phục thú vương này không tồi, nhưng vẫn còn lâu mới đủ, bởi vì thú vương trừ chiến đấu ra thì cái khác có thể nói là chẳng ra gì. Mà những lời của hiện tại nữ tử trước mắt này khiến hắn đã động tâm, đó chính là hệ thống tình báo mà nử tử đó vừa nói, Dương Diệp hắn nên thành lập một thế lực ở thế giới nhân loại.

Thành lập một thế lực là điều cực kỳ khó khăn, nhưng Dương Diệp hắn vẫn có lòng tin, bởi vì hắn là Phù Văn sư, chỉ cần có tiền, vấn đề cơ bản nhất để thành lập một thế lực sẽ không còn là vấn đề. Cái còn lại chính là con người, về phần con người, Tần Tịch Nguyệt trước mắt này không phải vừa hay thích hợp sao? Đối phương ở trong hoàng thất không được coi trọng, lại vẫn có thể một mình thành lập một hệ thống tình báo và thu mua một số sản nghiệp, năng lực và tâm cơ tất nhiên là không cần phải nói !

- Về phần vấn đề niềm tin, hồn phách của đối phương đã ở trong tay mình, vấn đề lòng tin cũng đã không còn là vấn đề. Nói cách khác, ý tưởng thành lập một thế lực là có thể thực hiện được.

Nghĩ vậy, Dương Diệp hít sâu một hơi, sau đó thầm hạ quyết tâm

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK