Mục lục
Kiếm Vực Vô Địch - Dương Diệp (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hơn nữa còn tự bạo linh hồn!

Mạng sống?

Trung niên rất rõ ràng, hắn không có khả năng sống, Dương Diệp lúc này đã không phải Dương Diệp khi trước, hắn muốn chạy trốn, căn bản không thực tế. Vì vậy hắn lựa chọn ngọc thạch câu phần.

Cường giả Chủ Cảnh Nhị Phẩm tự bạo, tự nhiên không phải chuyện đùa!

Cách đó không xa, Dương Diệp không có chủ quan, hắn lui về phía sau một bước, hai tay của hắn giơ lên, rất nhanh, một thanh ý kiếm ngưng tụ thành, kiếm hư ảo, sau một khắc, Dương Diệp cầm kiếm mãnh liệt đánh xuống!

Xuy~~!

Một kiếm rơi xuống, cỗ lực lượng linh hồn kinh khủng kia bị Dương Diệp bổ ra, lực lượng linh hồn tán về bốn phía, bất quá thời điểm tiếp xúc tới Vô Biên Thủy thì biến mất vô tung vô ảnh.

Tuy cổ lực lượng linh hồn này rất mạnh, nhưng so với Vô Biên Thủy, lại có chút chưa đủ nhìn rồi!Rất nhanh, những lực lượng linh hồn kia ảnh hưởng dần dần biến mất không thấy gì nữa.

Trên cầu, Dương Diệp buông tay ra, ý kiếm biến mất không thấy gì nữa.

Dương Diệp lnhìn lướt qua bốn phía, sau đó xoay người đi đến truyền tống đài, bất quá khi hắn muốn đi vào truyền tống đài, một lão giả xuất hiện ở trước mặt hắn, chính là lão giả trước kia.

Dương Diệp nhìn thoáng qua lão giả.

- Như thế nào?

Lão giả lạnh nhạt nói:

- Các hạ không thể đi ra ngoài!

Dương Diệp nhíu mày.

- Vì sao?

Lão giả lắc đầu.

- Bên ngoài có người không muốn cho các hạ ra ngoài, đối phương ra thù lao chúng ta không thể cự tuyệt, cho nên các hạ không thể đi ra ngoài. Đương nhiên, chúng ta cũng sẽ không ra tay với các hạ.

Người ở phía ngoài!

Dương Diệp khẽ nở nụ cười.

- Hồn Giáo? Vĩnh Hằng Quốc Độ? Không đúng, bọn hắn vốn là một phe

Lão giả lạnh nhạt nói:

- Những thứ này lão hủ không biết, nhiệm vụ của lão hủ chẳng qua là không cho các hạ ly khai nơi đây mà thôi.

Dương Diệp nhìn lão giả.

- Nếu như ta muốn đi ra ngoài thì sao?

Lão giả nói:

- Ngươi có thể thử xem.

Dương Diệp đang muốn ra tay, nhưng đúng lúc này, cách đó không xa đột nhiên truyền đến một giọng nói.

- Dương tiểu huynh!

Dương Diệp quay đầu, người tới chính là Khổ Hành Giả.

Khổ Hành Giả xuất hiện ở trước mặt Dương Diệp, cười nói:

- Không nghĩ tới ngươi ở nơi này, ta vừa vặn có chuyện tìm ngươi, chuyển sang nơi khác tâm sự?

Dương Diệp do dự một chút, sau đó nhẹ gật đầu, hai người quay người rời đi.

Phía sau hai người, lão giả kia nhìn thoáng qua Dương Diệp, im lặng không nói.

Sau khi ly khai truyền tống đài gần trăm dặm, Khổ Hành Giả thấp giọng thở dài.

- Dương tiểu huynh nhất quyết không thể xúc động!

Dương Diệp nói:

- Vì cái gì?

Khổ Hành Giả khẽ lắc đầu.

- Tiểu huynh đệ ngươi đối với bọn họ hoàn toàn không biết gì cả! Chính ngươi ngẫm lại, thế lực có thể ở địa phương này thành lập truyền tống trận, sẽ là thế lực bình thường sao? Truyền tống trận này liên thông bên ngoài, độ khó kiến tạo vượt xa ngươi tưởng tượng. Mới vừa rồi, nếu như ngươi động thủ, chẳng khác nào là đang cho bọn hắn lý do, cho bọn hắn lý do động thủ với ngươi.

- Bọn hắn không thể tùy tiện động thủ?

Dương Diệp khó hiểu.

Khổ Hành Giả gật đầu.

- Ở trên cầu, bọn hắn không thể tùy tiện động thủ, bởi vì bọn họ thuộc về thế lực bản thổ nơi này, ở chỗ này có một chút quy củ, những quy củ kia ước thúc bọn hắn!

Dương Diệp trầm giọng nói:

- Trước kia Âm phu nhân động thủ với ta!

Khổ Hành Giả cười khổ.

- Thứ nhất, nàng không phải người địa phương, là người ngoại lai, nàng không cần tuân thủ quy củ nơi này, thứ hai, lão ca ta nói rõ ràng một chút, Âm phu nhân là phu nhân của Âm Giới Chi Chủ, bản thân là một phương cự phách, mà ngươi, ngươi ở trong mắt người khác, sợ là một chút phân lượng cũng không có, cho nên thời điểm Âm phu nhân ra tay với ngươi, phía trên tuyệt đối mở một con mắt nhắm một con mắt, còn nữa, Âm phu nhân cũng không có giết ngươi.

Dương Diệp suy nghĩ một chút, sau đó nhẹ gật đầu.

- Ta hiểu rồi.

Quy củ?

Quy củ kỳ thật cũng nhìn người, ở dưới cùng một loại quy củ, người không giống nhau, bị đãi ngộ tuyệt đối không giống nhau.

Dương Diệp cũng không biết, lúc ấy sau khi Kỳ Bỉ Thiên giết Âm phu nhân, sau đó phẫn nộ nói, chính là vì nguyên nhân này.

Trên cầu, Dương Diệp trầm giọng nói:

- Ta phải nhanh chóng đi ra, ta sợ bọn họ đối phó Cổ Kiếm Tông ta!

Nói đến đây, hắn nhìn về phía Khổ Hành Giả.

- Tiền bối có biện pháp nào không?

Khổ Hành Giả trầm mặc một lát, sau đó nói:

- Ngươi có ba con đường, thứ nhất, đánh ra, con đường này đơn giản trực tiếp nhất, đương nhiên, ta cảm thấy ngươi không có thực lực này; thứ hai, chính là để cho bọn hắn thả ngươi ra ngoài, cho ra chỗ tốt mà bọn hắn không thể cự tuyệt, ví dụ như ngươi dùng Siêu Thần khí đi đổi, đương nhiên, phỏng chừng ngươi sẽ không làm như vậy!

- Thứ ba?

Dương Diệp hỏi.

Khổ Hành Giả cười khổ.

- Cũng là khó khăn nhất, đi tố cáo bọn hắn, hoặc là gây náo loạn cực kỳ lớn, này có thể thành công hay không, quyết định ở người sau lưng ngươi đủ cường đại hay không, bởi vì ngươi náo, ngươi đi tố cáo, kết quả khả năng chính là bọn họ quyết tâm giết chết ngươi.

Dương Diệp trầm mặc một lát, sau đó nói:

- Trước tố cáo, không tố cáo được ta liền náo, nếu thật sự không được, ta liền đánh ra.

Nói xong hắn hít sâu một hơi.

- Đều muốn giết ta đúng không, cũng tốt, sát ý cũng nên tăng lên rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK