“Cô còn có người thân nào khác không, có muốn dành một ít thời gian để hẹn hai bên gia đình cùng nhau bàn chuyện hôn sự không?”
Giang Nguyệt sửng sốt, lập tức quay đầu lại nhìn Tiêu Kỳ Nhiên.
“Mẹ, con quên nói với mẹ.” Tiêu Kỳ Nhiên mỉm cười liếc mắt nhìn Giang Nguyệt rồi mới nhàn nhạt nói:
“Nguyệt Nguyệt đã tìm được cha mẹ ruột của mình rồi.”
…
Tô Gia Lan sau khi nghe hết mọi chuyện thì cực kỳ sửng sốt, nói mình cần yên tĩnh một lúc lâu rồi mới nhanh chóng đuổi hai người họ rời đi.
Giang Nguyệt ở trên xe cười khúc khích, còn nói Tiêu Kỳ Nhiên thật kín miệng, ngay cả mẹ ruột của mình mà anh cũng không nói cho bà biết.
Tiêu Kỳ Nhiên bình tĩnh nói: “Nếu nói với mẹ trước, anh lo rằng em sẽ để tâm chuyện không biết bà ấy rốt cuộc là thật sự thích em hay bà ấy chấp nhận em vì thân phận của Thịnh tổng.”
Việc Tô Gia Lan trước đây không chấp nhận Giang Nguyệt đơn giản là vì hoàn cảnh gia đình không mấy hay ho của cô.
Nếu biết trước Giang Nguyệt là con gái của Thịnh Sóc Thành, vậy thì việc bà chấp nhận cô rốt cuộc sẽ là vì thân phận của cô hay chính bản thân con người cô đây?
Mặc dù bản chất sẽ không có nhiều thay đổi, nhưng trong lòng Giang Nguyệt vẫn sẽ có chút lấn cấn.
Tiêu Kỳ Nhiên sợ rằng cô sẽ cảm thấy Tô Gia Lan chấp nhận cô vì nhà họ Thịnh chứ không phải vì bản thân cô.
Có vẻ như kết quả là như nhau nhưng thứ tự thông báo rất quan trọng!
Tiêu Kỳ Nhiên thật sự hiểu rất rõ về cô.
Giang Nguyệt nhận ra ý đồ của anh, trong lòng lại có chút phức tạp.
Vì sự kỹ lưỡng của anh, cũng vì sự tỉ mỉ của anh ấy.
Giang Nguyệt mở hai tay ra, vòng tay qua eo anh, áp mặt vào ngực anh.
“Anh đối với em tốt như vậy, em lại cảm thấy mình quá vô tư, không có chút độc lập nào.” Giọng cô nhẹ nhàng và rất lười biếng:
“Em cảm thấy mình sắp giống như mấy bài báo thêu dệt rồi đó. Một ảnh hậu tương lai nào đó lười biếng không học hỏi, không có động lực bản thân mà chỉ dựa vào đại gia, kim chủ mà đạt được thành tích. Giống như…”
Tiêu Kỳ Nhiên tùy ý cười, trong mắt mang theo nuông chiều hỏi: “Giống như gì?”
Giang Nguyệt thành thật trả lời: “Giống như chim hoàng yến trong tay kim chủ nuôi, cũng giống như cây tơ hồng cần bám vào cây đại thụ mới phát triển được.”
Mái tóc cô đen và dày, mềm mại rủ xuống lưng. Bàn tay to của Tiêu Kỳ Nhiên vuốt ve mái tóc dài của Giang Nguyệt, nhẹ nhàng vỗ đầu cô.
Anh cười nói: “Đồ ngốc.”
Giang Nguyệt giật mình: “Sao tự nhiên anh lại mắng em?”
Tiêu Kỳ Nhiên bế cô lên, ôm cô vào lòng, yêu cầu cô ngẩng đầu đối mặt với anh.
“Em đã quên hiện tại em là con gái ruột của Thịnh Sóc Thành, con gái duy nhất của nhà họ Thịnh rồi sao?” Tiêu Kỳ Nhiên nghiêm túc hỏi cô.
Đôi mắt cô sáng lên như trẻ con, cô chợt nhận ra điều gì đó: “À, hình như đúng là vậy.”
Bây giờ cô đã có gia đình ủng hộ cô, bảo vệ cô.
Tiêu Kỳ Nhiên thản nhiên nói: “Hiện tại người phải lo lắng là anh mới đúng. Anh phải làm gì mới có thể lấy lòng được em đây?”
Giang Nguyệt kiêu ngạo thẳng lưng, ra lệnh cho anh: “Anh phải đối tốt với em, trân trọng em, nâng niu em trong lòng bàn tay giống như một viên ngọc quý vậy đó. Phải là kiểu nâng trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan nha.”
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn cô kiêu ngạo mà ánh mắt ngập đầy yêu thương, anh dùng ngón trỏ chạm nhẹ vào môi cô, bả vai hơi run lên vì nén cười.
Anh thích cô như thế này!
Dường như cô đã quay về là Giang Nguyệt trong quá khứ, luôn không hề sợ hãi, kiêu ngạo đến mức có thể vểnh đuôi lên tận trời.
Hoa hồng của riêng anh!
Ánh mắt của Tiêu Kỳ Nhiên càng thêm say đắm, bàn tay to rời khỏi đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng khéo léo nắm lấy sự đầy đặn của cô:
“Nâng niu em trong lòng bàn tay như vậy đúng không?”
Giang Nguyệt chưa kịp hét lên thì môi đã bị anh che kín lại: “Hay là ngậm trong miệng thế này?”
Anh hỏi quá nghiêm túc, nhưng không có một từ nghiêm túc nào trong lời nói của anh.
Hai má Giang Nguyệt đỏ ửng, thân thể run rẩy một hồi, cô vùi mặt vào hốc cổ anh, nhỏ giọng oán trách:
“Trong đầu anh toàn nghĩ đến cái gì vậy hả?”
“Nghĩ về em!” Tiêu Kỳ Nhiên đáp ngay lập tức: “Nghĩ cách mau chóng rước em về nhà.”
Giang Nguyệt hắng giọng, nhẹ nhàng nói: “Vậy thì anh phải suy nghĩ mau lên. Hôm nay bố em nói là người muốn làm con rể của ông ấy mà đến cửa cầu hôn đã nhiều đến mức có thể phá vỡ cửa cổng của nhà họ Thịnh rồi đó.”
Giọng điệu quyến rũ của cô khiến anh không khỏi bật cười.
“Anh cười cái gì? Không tin à?”
“Anh tin!” Tiêu Kỳ Nhiên nén cười, trả lời cô với giọng nghiêm túc:
“Tất nhiên là anh tin rồi. Nguyệt Nguyệt của chúng ta là một đại minh tinh nổi tiếng như vậy, người hâm mộ đến mấy triệu người. Bây giờ lại có thêm xuất thân của nhà họ Thịnh, áp lực cạnh tranh của anh thật sự rất lớn đó!”
“Vậy… lỡ như lúc đó em hài lòng hơn với một người khác thì sao?” Giang Nguyệt giả vờ ngây thơ hỏi anh:
“Khi đó, em có thể sẽ yêu người khác, kết hôn này, sinh con này…”
Tiêu Kỳ Nhiên mím môi: “Vậy thì anh có thể chờ em ly hôn.”
Giang Nguyệt bĩu môi: “Có lẽ anh không đợi được đâu, em hạnh phúc thì đâu có ly hôn chứ.”
Tiêu Kỳ Nhiên bình tĩnh đáp: “Chỉ khi cưới anh, em mới có thể hạnh phúc!”
Giọng nói của anh đầy kiên định!
“Tối hôm qua bố nói với em rằng giá như em có thể lớn lên ở nhà họ Thịnh thì tốt quá.” Giang Nguyệt đột nhiên nói đến chuyện này.
“Ừ, như vậy đúng thật là rất tốt.”
“Nhưng nếu đúng như vậy, chúng ta sẽ không gặp nhau.” Giang Nguyệt không biết là tiếc nuối hay do dự:
“Giữa chúng ta sẽ không có bất kỳ liên lạc nào.”
“Đúng vậy.” Tiêu Kỳ Nhiên hùa theo lời nói của cô.
Lòng Giang Nguyệt chùm xuống, cô cảm thấy anh hoàn toàn không để tâm đến vấn đề này:
“Vậy thì, chúng ta sẽ không có những chuyện này, chúng ta cũng sẽ không… yêu nhau.”
Nói đến từ cuối cùng, giọng nói của cô đã bắt đầu nghẹn ngào.
Tiêu Kỳ Nhiên hơi khựng lại, nghe ra sự không đúng trong giọng nói của cô, anh ôm chặt cô hơn, giọng nói trầm thấp:
“Không, chúng ta sẽ có một câu chuyện mới.”
“Trong câu chuyện mới, anh sẽ lại yêu em!”
Như thể ai đó đã siết chặt trái tim Giang Nguyệt trong chốc lát, rồi từng chút một buông lỏng ngón tay, trái tim cô tê dại, như có một dòng điện chạy qua người. Trong lồng ngực được lấp đầy bằng tình yêu của anh!
Giống như tất cả những cô gái đang yêu trên thế giới, cô sẽ nằm trên giường với chiếc điện thoại di động trên tay, hỏi đi hỏi lại ‘anh sẽ luôn yêu em không’ mà không biết chán.
Và câu trả lời cho câu hỏi này vẫn mãi là: ‘Anh sẽ luôn yêu em.’
Đêm tháng Giêng ở Bắc Thành, nhiệt độ vẫn rất thấp, bầu trời xanh đen, trăng sao sáng lấp lánh.
Sẽ là một câu chuyện mới, một lời mở đầu mới, một cuộc sống mới.
Nhưng dù như thế nào thì bọn họ vẫn sẽ ở bên nhau, mãi mãi!
-HẾT-
--------------------------------
Tác giả:Câu chuyện này xin được khép lại tại đây!
Cám ơn mọi người đã đồng hành theo dõi trong suốt thời gian qua. Từ lúc đọc toàn cảm xúc bực dọc, tức giận đến hiện tại có thể mỉm cười, thả phào vui vẻ qua từng chương truyện.
Cám ơn mọi người đã đọc đến tận chương cuối cùng, hẹn gặp lại vào một ngày nào đó, có thể là trong một bộ truyện khác!
Chúc mọi người luôn luôn vui vẻ, hạnh phúc và gặp thật nhiều may mắn trong cuộc sống <3 <3 <3