Mục lục
Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Giang Nguyệt (Tác giả: Thục Kỷ)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói xong, cô xòe tay ra, chiếc vòng cổ kim cương nằm ngay ngắn trong lòng bàn tay.

Ánh sáng trong phòng khách làm cho nó như phát sáng lên, lấp lánh, rực rỡ, chói mắt vô cùng.

Giang Nguyệt gắp một miếng rau diếp lên, bỏ vào trong miệng, chậm rãi nhai nuốt, mí mắt cũng không nhấc lên chút nào, khuôn mặt lạnh nhạt nói:

“Vậy à… Có thể là chị không để ý bỏ vào.”

“Không để ý?” Tĩnh Nghi chớp mắt: “Vòng cổ kim cương xinh đẹp như vậy, chị Giang Nguyệt, sao chị có thể bất cẩn như vậy chứ?”

Lúc trước khi đi học, chuyên ngành mà Tĩnh Nghi chọn là thẩm định đá quý, vừa rồi sờ được vòng cổ kia từ trong túi quần áo Giang Nguyệt, chỉ dựa vào cảm giác khi tiếp xúc với kim cương, Tĩnh Nghi đã biết vòng cổ này có giá trị không nhỏ.

Nếu cô không có thói quen sờ túi đồ trước khi giặt quần áo, vòng cổ kim cương này có lẽ sẽ bị hư hỏng thật rồi.

Nghĩ đến đây, Tĩnh Nghi có chút run rẩy khiếp sợ.

Nhưng Giang Nguyệt lại như một chút cũng không thèm quan tâm đến chuyện này.

Chị Trần cũng ngẩng đầu nhìn thấy chiếc vòng cổ trong tay Tĩnh Nghi, cảm thấy rất kỳ lạ:

“Đây không phải là cái mà Tiêu tổng tặng em vào đêm 30 tết à? Sao bây giờ lại trở về tay em vậy?”

“Không đáng giá, không xứng với người ta nên hắn quăng lại cho em.”

Tĩnh Nghi lắc đầu kịch liệt, vẻ mặt không tin, khẳng định chắc chắn:

“Không thể nào! Vòng cổ này trị giá ít nhất 300 tỷ!”

Cô tuyệt đối không có khả năng nhận định sai về giá trị của chiếc vòng cổ này, ít nhiều cô cũng từng học chuyên ngành thẩm định đá quý.

Tiểu Diệp cũng không bình tĩnh được nữa, không cầm vững đôi đũa trong tay, kinh hãi kêu lên một tiếng:

“Ba… ba trăm tỷ? Chúng ta phát tài rồi!”

Giang Nguyệt liếc sang Tiểu Diệp một cái: “Có tiền đồ đấy Tiểu Diệp.”

Tiểu Diệp xấu hổ lấy tay xoa xoa mũi: “Em không nói sai mà, nếu bán vòng cổ này đi đổi lấy tiền, có khi chúng ta tiêu cả đời cũng không hết đâu.”

Tĩnh Nghi nghiêm túc trả lời: “Chị Tiểu Diệp, vòng cổ này không thể bán được, cho dù là chị Giang Nguyệt muốn bán, cũng không có ai dám mua.”

Niềm vui vừa dâng lên đã bị Tĩnh Nghi dội một gáo nước lạnh, Tiểu Diệp lập tức cảm thấy buồn bực: “Tại sao?”

“Nếu như em không nhìn lầm, mỗi một viên kim cương trên vòng cổ này đều thuộc quyền sở hữu của Hoàng gia Anh, chắc chắn không thể dùng làm hàng hóa lưu thông vào thị trường để mua bán bình thường được.”

“Vòng cổ này chỉ có thể thay đổi chủ sở hữu bằng cách tặng nó cho một người khác. Nếu bán lại sợi dây này để kiếm lợi nhuận, đó là trái với các quy tắc hoàng gia.”

Nghe đến đây, Tiểu Diệp dường như cũng hiểu được một phần, gật đầu: “Nói cách khác, chiếc vòng cổ này là kho báu vô giá?”

“Có thể nói như vậy.” Tĩnh Nghi rất chuyên nghiệp trả lời: “Trọng lượng của chiếc vòng cổ này ở châu Âu có thể nói là bảo vật cấp quốc gia.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
NN
08 Tháng tám, 2023 17:42
Sao nội dung bị ngắt đoạn vậy tác giả
NN
08 Tháng tám, 2023 11:08
Khi nào mới ra tiếp vậy tác giả
NN
08 Tháng tám, 2023 11:08
Hay quá
BÌNH LUẬN FACEBOOK