“Không có gì để trở về.” Giang Nguyệt trả lời rất tùy ý: “Trong hoàn cảnh không quen thuộc, tôi không dễ dàng ngủ được.”
Tiêu Kỳ Nhiên liếc cô một cái, trầm giọng nói: “Cô ở Thụy Uyển còn chưa quen thuộc sao?”
Giang Nguyệt đã sống ở đó ba năm rồi, có gì còn không quen thuộc?
“Trước kia tôi đã từng quen thuộc với nó, nhưng hiện tại thì không chắc.” Giang Nguyệt nhìn ra ngoài cửa sổ, từ đầu đến cuối không hề đối mặt với Tiêu Kỳ Nhiên.
Dường như việc nói chuyện với hắn cũng trở nên rất xa lạ.
Cô vẫn nhớ rõ, Tiêu Kỳ Nhiên ở trước mặt cô nói rằng sau này muốn Tần Di Di sống ở Thụy Uyển.
“Đó là nhà của cô, có cái gì mà quen thuộc hay không quen thuộc?”
Giang Nguyệt nghe nói như vậy, như có như không mà cười.
Cô cũng từng nghĩ đó sẽ là nhà của cô.
Nhưng thì ra ai cũng có thể đi vào.
Thấy cô không có hứng thú nói chuyện với mình, Tiêu Kỳ Nhiên đè mi tâm, lúc này mới chú ý tới túi xách trong tay.
Hắn lấy ra một hộp thuốc với dòng chữ “Carbamazepine” ghi trên đó.
“Đây là thuốc cảm?” Tiêu Kỳ Nhiên cầm hộp thuốc lắc lư trước mặt cô, giọng điệu giễu cợt:
“Giang Nguyệt, bây giờ cô thật sự là nói dối thành tính rồi.”
Tiêu Kỳ Nhiên nhớ lại nghiên cứu về rối loạn lưỡng cực có đề cập đến loại thuốc này, là để điều trị các vấn đề tâm lý.
Giang Nguyệt không có trả lời, chỉ là từ trong ngón tay Tiêu Kỳ Nhiên rút ra hộp thuốc kia, một lần nữa bỏ vào trong túi xách, lại cầm vào trong tay mình.
Toàn bộ quá trình không có một từ trao đổi, rõ ràng đối với Tiêu Kỳ Nhiên là không thèm để ý tới.
“Cứ như vậy không muốn nói chuyện với tôi?”
Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên dừng lại trên mặt Giang Nguyệt, nhớ tới lời mấy giờ trước Tiêu Viễn Phong nói, lại liên tưởng đến phản ứng gần đây của Giang Nguyệt, khóe môi hắn mang theo chút ý cười, nhưng vẫn mơ hồ khắc chế.
Khó trách ngày đó cô không đầu không đuôi nói một câu như vậy, bảo anh chịu trách nhiệm với Tần Di Di.
Thì ra là bình dấm bị đổ.
“Nguyệt Nguyệt, tôi không biết lúc cô tức giận sẽ là như thế này.”
Anh đánh giá cô, cười nói: “Tôi có thể nói thẳng, thật ra chuyện đó chỉ là...”
“Vậy tôi cũng sẽ nói thẳng.”
Không biết có phải do trời mưa hay không mà hô hấp của Giang Nguyệt trở nên hơi dinh dính, ướt át, cả người đều không thoải mái:
“Hai tháng sau, bộ phim đang quay đóng máy, hợp đồng của tôi cũng hết hạn.”
“Bộ phim này sẽ được đề cử để giành giải thưởng, nếu không có gì bất ngờ thì sẽ nhận được không ít lợi nhuận, cổ phiếu của công ty cũng sẽ vì thế mà tăng lên.”
Giang Nguyệt nói từng chữ, rất bình tĩnh phân tích ưu và nhược điểm: “Tôi dự định sử dụng phần lợi nhuận này để bù đắp cho các hợp đồng khác trên người tôi, chuộc lại sự tự do của tôi, hy vọng Tiêu tổng sẽ đồng ý.”
Độ cong của khóe môi Tiêu Kỳ Nhiên cũng bởi vì nội dung trong lời nói của cô mà dần dần hạ xuống:
“Giang Nguyệt, cô coi mình là hàng hóa à?”
“Có thể là vậy.” Giang Nguyệt chậm rãi thở ra một hơi, thản nhiên cười nói:
“Hiện tại món hàng như tôi muốn tự chuộc thân, Tiêu tổng có đáp ứng hay không?”
Cô nói đủ bình tĩnh, giọng điệu bình thản không kèm theo bất cứ cảm xúc nào.
Mặc dù đó là một câu hỏi, nhưng rõ ràng là cô không có ý định cho hắn ta cơ hội để từ chối:
“Nếu anh không đồng ý cũng không sao, tôi đã hỏi qua về vấn đề hợp đồng này rồi, chúng ta có thể ra tòa.”
Sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên vẫn âm trầm, khi nghe được câu cuối cùng liền cười, càng tức giận hơn, mỗi một chữ giống như là từ trong kẽ răng chen ra:
“Giang Nguyệt, cô kiện tụng đến nghiện rồi hả?” Bạn đang đọc truyện tại website Tamlinh247.com.vn