Giang Nguyệt không kiên nhẫn đi tới, hướng cửa phòng rống một tiếng: “Tiêu Kỳ Nhiên, anh có thấy phiền không? Nếu thấy thiếu hơi phụ nữ như vậy thì cứ đi tìm Tần Di Di đi.”
Cô không có thời gian để phục vụ anh ta.
Bên ngoài cửa phòng im lặng một lúc, sau đó một giọng nói lặng lẽ vang lên:
“Tiểu thư, tôi là phục vụ của khách sạn, mang bữa tối lên cho cô.”
Giang Nguyệt sửng sốt, ý thức được mình hiểu lầm.
“Tôi không có gọi đồ ăn, cậu giao nhầm phòng rồi.”
Nhân viên phục vụ bên ngoài lại giải thích thêm: “Thưa cô, đây là bữa tối miễn phí do khách sạn chúng tôi cung cấp.”
Giang Nguyệt lại rón rén nhìn ra bên ngoài, sau khi xác nhận đúng là nhân viên phục vụ, cô mới thở phào nhẹ nhõm:
“Cám ơn. Làm phiền cậu rồi. Cậu cứ để ở ngoài cửa đi.”
Cô quả thực có chút đói.
Nhân viên phục vụ đồng ý, sau đó nhanh chóng đẩy xe rời đi.
Giang Nguyệt nghe tiếng bước chân ngoài cửa xa dần, mới yên lặng mở cửa phòng, chuẩn bị đem bữa tối vào phòng.
Lúc cô vừa mở cửa ngồi xổm xuống lấy đồ ăn, một đôi giày da đen đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt. Giang Nguyệt giật mình, theo bản năng trốn vào trong phòng, muốn lập tức đóng cửa lại.
“Quá muộn rồi.”
Nhìn người đàn ông dùng một chân cứng rắn chống vào cửa phòng, sau đó chen vào khe hở chui vào, đôi lông mày xinh đẹp của Giang Nguyệt cau lại.
Tiêu Kỳ Nhiên vẫn mặc bộ vest và quần tây khi đến đây, trông rất tỉ mỉ và trang nghiêm.
“Ai cho anh vào?” Ngữ khí của Giang Nguyệt cực kỳ không vui: “Anh đột nhập vào phòng tôi, có tin tôi báo cảnh sát không?”
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn cô chằm chằm, cười khẩy: “Bản lĩnh càng lúc càng lớn rồi. Còn muốn báo cảnh sát bắt tôi hả?”
Đuôi mắt hắn nâng lên, không có vẻ gì là tức giận, ngược lại là cười nửa miệng nhìn Giang Nguyệt.
“Cút ra ngoài!” Giang Nguyệt nhàn nhạt phun ra ba chữ này, ý tứ cự tuyệt rất rõ ràng.
Nhìn thái độ cự tuyệt người khác cách xa vạn dặm của cô, đồng tử Tiêu Kỳ Nhiên hơi nheo lại, gắt gao nhìn chằm chằm Giang Nguyệt.
Sắc mặt hắn cũng trong nháy mắt lạnh xuống, giữa hai lông mày hiện lên sự không kiên nhẫn, một lúc lâu sau mới trầm giọng nói:
“Không phải lúc trước ô nói muốn tới Hoa Thành đón giao thừa sao?”
Trong ngữ khí của Tiêu Kỳ Nhiên vậy mà còn mang theo một chút ý tứ trách móc.
Giang Nguyệt hơi ngẩn ra. Hóa ra anh ta vẫn nhớ chuyện này.
Cô nhìn Tiêu Kỳ Nhiên, bỗng nhiên bật cười.
Giang Nguyệt: “Nhọc lòng Tiêu tổng phải nhớ kỹ lời nói của tôi rồi.”
Trên mặt Tiêu Kỳ Nhiên không có biểu tình gì, chỉ nặng nề nhìn cô, vừa muốn nói gì đó, lại bị Giang Nguyệt lạnh nhạt mở miệng cắt ngang:
“Cho nên anh cố ý lấy danh nghĩa bàn bạc dự án đưa tôi đến gặp Hoa Thành?”
Tiêu Kỳ Nhiên không biết Giang Nguyệt đang cười cái gì, chỉ cảm thấy ánh mắt châm chọc của cô có chút chói mắt, khiến anh rất phiền lòng:
“Có vấn đề gì sao?”