"Nó rất đáng yêu, cũng rất đẹp, toàn thân đều là lông xù, còn có một đôi mắt màu xanh ngọc. Tôi chơi với nó mỗi ngày, tôi nghĩ rằng nó cũng vô tư. Sau đó, một ngày nó đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, bác sĩ nói rằng nó mắc bệnh hiểm nghèo, mỗi ngày trôi qua rất đau đớn, nhưng nó không hề biểu hiện ra trước đó.”
Tiêu Kỳ Nhiên ngơ ngác, anh hơi nhíu mày nói: "Cậu đang nói cái gì vậy?”
"A Nhiên, mèo là một loài động vật có thể chịu đựng được đau đớn." Tống Du ho nhẹ một tiếng, giọng nói dần dần trở nên nghiêm túc:
"Tuy rằng đây chỉ là một giấc mơ, nhưng bình thường cậu cũng phải chú ý đến Giang Nguyệt nhiều hơn một chút.”
"Cô ấy rất giống mèo ở phương diện này, có thể chịu đựng được đau khổ, trước đây..."
Anh ta muốn nói chuyện lúc trước Giang Nguyệt một mình ở nhà sốt cao cũng không có đi tìm sự giúp đỡ, nhưng lời nói đến bên miệng, vẫn đột nhiên dừng lại.
Tiêu Kỳ Nhiên: "Trước đây cái gì cơ?”
Tống Du: "… Không có gì, chỉ là lúc trước chúng tôi nói chuyện phiếm, tôi có thể cảm giác được cô ấy là một người quen với việc che giấu nỗi đau.”
Tiêu Kỳ Nhiên không hề nghi ngờ anh ta: "Ừ, biết rồi, tôi sẽ tận lực chú ý.”
Cuộc điện thoại với Tiêu Kỳ Nhiên kết thúc, Tống Du đặt điện thoại sang một bên, hít một hơi thật sâu, rồi anh ta lại cầm tập hồ sơ mới nhất lên.
Cũng không biết vì cái gì, vào lúc đó, anh ta không muốn nói với Tiêu Kỳ Nhiên, rằng là bản thân đã từng cứu Giang Nguyệt một lần.
Mặc dù hai người đã không còn khả năng, nhưng đã từng có một lần như vậy, anh ta từng làm thần hộ mệnh của cô, từng giúp đỡ cô một lần.
Đó là bí mật độc nhất trong trái tim của anh ta.
Phía trên bên trái của bàn làm việc, đặt gọn gàng một bản thỏa thuận ly hôn, anh ta đã ký xong từ trước.
Nửa tiếng sau, điện thoại của Tống Du lại vang lên, trên màn hình hiện lên hai chữ "Bạch Hạc".
…
Không ở lại chỗ Thịnh Cảnh Tây quá lâu, Giang Nguyệt đề nghị muốn trở về biệt thự của mình, lý do là vì ở trong hoàn cảnh xa lạ, cô ngủ không yên.
Đối với điểm này, Thịnh Cảnh Tây cảm động sâu sắc: "Khoảng thời gian trước ở khách sạn, tôi cũng ngủ không ngon giấc, tôi hiểu cảm giác này.”
Một số người không phù hợp với từ trường xung quanh, nếu ở lại đó quá lâu sẽ ăn không ngon ngủ không yên, điều này cũng sẽ ảnh hưởng đến cơ thể: "Cô thu dọn đồ đạc đi, tôi sẽ chở em qua.”
Trên đường tới Thụy Uyển, Thịnh Cảnh Tây còn hỏi cô có cần gì không, cô lắc đầu nói không cần: "Bên kia cơ sở vật chất rất đầy đủ, ngoại trừ an ninh hơi kém một chút, thì những thứ khác đều rất tốt.”
Thịnh Cảnh Tây lập tức nhíu mày, có chút khó tin nói: "An ninh kém một chút?”
"Ừ, lúc trước bên kia đã xảy ra một vụ đột nhập vào nhà đả thương người, may mắn là không xảy ra chuyện gì lớn." Giang Nguyệt thản nhiên nói:
"Bây giờ hẳn là sẽ không có chuyện gì đâu.”
Những kẻ đòi nợ đó sẽ không bao giờ đến nữa…
Thịnh Cảnh Tây vẫn cảm thấy kinh ngạc: "Tối hôm đó tôi còn đặc biệt lưu ý một chút, lúc chúng ta rời khỏi đã là mười một giờ đêm, xung quanh có ít nhất mười nhân viên bảo vệ tuần tra phụ cận, không giống như nơi an ninh kém.”
Giang Nguyệt đầu tiên là sửng sốt, sau đó cô lại rơi vào trầm mặc.
Thịnh Cảnh Tây thấy cô có chút không yên lòng, vì thế nói: "Có phải cô đã lâu không trở về không, bên này đã có người chỉnh đốn rồi sao?”
Giang Nguyệt cúi đầu, một lúc lâu sau mới trả lời một câu: "… Có lẽ vậy.”
Anh làm hết sức mình để bảo vệ cô chu toàn, trong vô số những chi tiết mà cô không biết.
Giang Nguyệt cảm thấy ngực rất nóng, hốc mắt cũng chua xót theo, lơ đãng nắm chặt ngón tay, ngay cả dùng sức hô hấp cũng không dám.
Ngày đó tuyết rơi cũng không tính là lớn, không bao lâu liền dừng lại, ngay cả tuyết đọng cũng chưa từng có.
Giang Nguyệt đứng trước cửa Thụy Uyển.
Cuối cùng cô cũng trở về nơi hai người họ từng ở.