Giang Nguyệt miễn cưỡng cười đồng ý, mây đen trong lòng phút chốc được xua tan.
…
Chờ mấy người bọn họ đến phòng ăn, Tĩnh Nghi đã bận rộn sắp xếp phòng xong, trong phòng lại có một biểu ngữ: [Hoan nghênh chị Giang Nguyệt trở về.]
Bầu không khí vô cùng ấm áp.
Ở giữa bàn, còn có một cái bánh kem hình hoa hồng rất lớn, nếu không nhìn kỹ còn tưởng rằng đó là một bông hồng tươi đang nở rộ.
Có thể thấy rằng Tĩnh Nghi thực sự rất để tâm về nó.
“Ngạc nhiên chưa!” Ngay giây phút nhìn thấy Giang Nguyệt, Tĩnh Nghi lập tức nở nụ cười:
“Chị Giang Nguyệt, đây là bánh kem em chuẩn bị cho chị, có bất ngờ không?”
Giang Nguyệt chớp chớp mắt, thấy Tiểu Diệp nháy mắt liên hồi với mình, cô lập tức làm bộ vừa mới biết:
“Oa, thật bất ngờ nha.”
Diễn xuất vụng về của Giang Nguyệt không thể lừa được Tĩnh Nghi, cô dừng lại hai giây, lập tức đoán ra điều gì, ánh mắt liếc nhìn về phía Tiểu Diệp:
“Chị Tiểu Diệp, sao chị lại nói ra rồi!”
Tiểu Diệp: “Thật sự rất xin lỗi! Tĩnh Nghi, chị thật sự không nhịn được…”
Tĩnh Nghi hít một hơi thật sâu, tức giận nói: “Biết trước như vậy thì em nên để chị chuẩn bị, còn em sẽ đi đón chị Giang Nguyệt cho rồi!”
“Lần sau, lần sau chị nhất định sẽ giữ bí mật!”
“...”
Nhìn hai bảo bối một lớn một nhỏ của mình, Giang Nguyệt rốt cuộc cũng nhịn không được đánh cười ra tiếng.
Thấy Giang Nguyệt nở nụ cười, Tiểu Diệp và Tĩnh Nghi liếc nhau, trong lòng họ cuối cùng cũng có chút nhẹ nhõm.
Mấy người bọn họ đều biết GIang Nguyệt trở về Bắc Kinh để làm chuyện gì, lo lắng cô nhất thời không thể thoát ra khỏi bóng ma đời mình, nên cố ý chuẩn bị màn chào đón bất ngờ này cho cô.
Hy vọng cô sẽ hạnh phúc!
Bọn họ ngồi xuống với nụ cười trên môi, các món ăn đặt trước lần lượt được mang lên, hầu hết đều là món mà Giang Nguyệt yêu thích.
Cô thích đồ ăn nhẹ, ghét đồ ăn nhiều dầu mỡ, chế độ ăn uống đủ lành mạnh có thể giúp cô duy trì vóc dáng tốt.
Dù là như vậy, cô vẫn nếm thử một số món ăn, không muốn phụ tấm lòng mà mọi người đã chuẩn bị cho cô.
Tay nghề của nhà hàng này không tệ, vừa động đũa, Tĩnh Nghi và Tiểu Diệp đã bắt đầu ăn ngấu nghiến như hổ đói, miệng hai người đều nhét đầy thức ăn, bọn họ cũng không quên khen ngợi tay nghề của nhà hàng này.
“Nhìn kìa, hai đứa cứ giống như quỷ đói vậy ấy.” Chị Trần bất đắc dĩ lắc đầu: “Chị thực sự là hết thuốc chữa với hai đứa.”
“Hai người bọn họ bận rộn cả buổi sáng, em cũng không ăn được bao nhiêu, chị cứ để cho bọn họ thay em ăn nhiều một chút cũng được.” Giang Nguyệt cười nói.
Thấy tâm trạng cô cũng không tệ lắm, chị Trần mới hỏi: “Mọi chuyện đã xử lý xong chưa?”
“Ừ, xong hết rồi.” Giang Nguyệt đặt chiếc đũa trong tay xuống, trên mặt không có chút cảm xúc nào, thuận tay lấy ly nước bên cạnh: “Sau này sẽ không còn quan hệ gì nữa.”
Cho dù là với Giang Dự.
Hay là Giang gia!
Lúc cắt bánh ngọt, Tiểu Diệp cố ý cắt phần nhụy hoa của bánh hoa hồng xuống, cẩn thận đặt trước mặt Giang Nguyệt:
“Chị Giang Nguyệt, chúc chị sau này vẫn luôn giống như hoa hồng đỏ, mãi mãi xinh đẹp và ấm áp, mãi mãi là đỏ… nhất!”
Ba chữ cuối cùng, Tiểu Diệp gần như hét vỡ cả giọng, cô vừa hô xong, tất cả mọi người ở đầy liền cười ồ lên.
Giang Nguyệt thậm chí còn cười ra nước mắt.