Vốn dĩ Giang Nguyệt còn đang cười, nghe được câu hỏi của anh ta, sắc mặt hơi tối sầm lại.
“Anh ấy tỉnh rồi.”
“Anh ta tỉnh rồi à?” Thịnh Cảnh Tây phản ứng mạnh hơn cô, lập tức tiến lại gần nhìn mặt cô, kiểm tra từ đầu đến chân.
“Anh làm gì vậy?” Giang Nguyệt lui về phía sau.
Thịnh Cảnh Tây nghiêm túc đặt câu hỏi: “Vậy hai người có hôn nhau không?”
Giang Nguyệt: “... Không!”
Cô vừa xấu hổ vừa bực bội: “Anh là một người đàn ông, hỏi câu hỏi này làm gì?”
Mặt Giang Nguyệt gần như đỏ đến mang tai, nhìn chằm chằm vào Thịnh Cảnh Tây với đôi mắt hờn dỗi.
Thịnh Cảnh Tây thè lưỡi, thản nhiên nhún vai: “Chuyện này có gì mà không thể nói, tôi coi cô là em gái, không coi cô là người ngoài nên mới hỏi.”
Giang Nguyệt im lặng: “Anh vẫn nên coi tôi là người ngoài đi.”
Thịnh Cảnh Tây lớn hơn Giang Nguyệt năm tuổi nhưng thoạt nhìn không có chút thành thục nào: “Được rồi, được rồi, anh không hỏi nữa, anh về ngủ tiếp...”
Đúng lúc này, có người gõ cửa phòng bệnh của Giang Nguyệt.
Hai người cùng ngẩng đầu nhìn sang.
“Thật trùng hợp.”
Tô Gia Lan ngồi trên xe lăn, nhìn trong phòng hai người với vẻ mặt rất khác nhau, cười nói: “Vừa rồi còn nói chuyện phiếm với Thịnh thiếu gia, không nghĩ tới lại gặp mặt.”
Lời nói bà ta ẩn chứa ý khác: “Thì ra Giang tiểu thư quen biết Thịnh thiếu gia.”
Một câu nói bình thường nhưng rõ ràng có ý nghĩa thâm sâu khác.
Đối mặt với sự dò xét của Tô Gia Lan, Giang Nguyệt chỉ mỉm cười.
Tô Giai Lan nhìn cô, nói thẳng: “Vừa rồi cô đã tới phòng A Nhiên.”
Giang Nguyệt không nói một lời.
Lúc nãy trong lòng cô đã nghĩ tới, với tính cách đa nghi của Tô Gia Lan, Thịnh Cảnh Tây không thể thực sự lừa dối bà ta bằng những thủ đoạn vụng về như vậy.
Bề ngoài bà ta cho Thịnh Cảnh Tây mặt mũi rời đi, nói không chừng xoay người liền đi điều tra camera giám sát.
Camera giám sát của bệnh viện này không có góc chết, hình ảnh vừa rồi Giang Nguyệt tiến vào phòng bệnh của Tiêu Kỳ Nhiên đã hoàn toàn bị ghi lại.
Giang Nguyệt ôm tâm lý may mắn nhưng Tô Gia Lan quả nhiên không làm cô thất vọng.
Thịnh Cảnh Tây ở một bên há mồm: “Tô phu nhân, chuyện đó...”
“Thịnh thiếu gia không cần giải thích, tôi tới tìm Giang tiểu thư nói chuyện.” Tô Gia Lan mỉm cười, hành xử vô cùng khéo léo: “Muốn nói chuyện riêng, cậu có thể về trước.”
Thịnh Cảnh Tây không theo ý bà ta: “Giang Nguyệt là em gái tôi, chuyện của cô ấy chính là chuyện của tôi, bà cứ nói thẳng ở đây là được.”
Thịnh Cảnh Tây nosiraast t nhưng rơi vào tai Tô Gia Lan thì lại mang một ý nghĩa khác.
Tô Gia Lan nhìn Giang Nguyệt, cười sâu hơn: “Xem ra quan hệ giữa hai người quả thực rất thân thiết.”
Giang Nguyệt lập tức có cảm giác như kiến bò khắp người.
Tất nhiên cô hiểu cái nhìn này.
“Nếu đã như vậy thì tôi nói thẳng.” Tô Gia Lan nhìn chằm chằm Giang Nguyệt, đầu tiên thở dài, ánh mắt tràn ngập sự bất đắc dĩ:
“Giang Nguyệt, tôi vẫn luôn cho rằng cô là một đứa trẻ rất thông minh.”
Giọng điệu của bà ta chậm rãi: “Tôi nghĩ rằng lần trước tôi đã nói đủ rõ ràng, nhưng hình như cô vẫn không hiểu.”
Giang Nguyệt nhìn Tô Gia Lan trước mặt, cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Cô nhớ lại mấy phút trước, Tiêu Kỳ Nhiên đã trịnh trọng hứa với cô rằng chỉ cần cô muốn kết hôn thì ngày mai có thể đi đăng ký.
“Giang Nguyệt, cô biết rõ mình bị rối loạn lưỡng cực, có nguy cơ tự sát, vậy vì sao không muốn thả A Nhiên đi?”
Tô Gia Lan tận tình khuyên can: “Cô xinh đẹp như vậy, diễn xuất ưu tú như vậy, rõ ràng cô có cuộc sống tốt đẹp, vì sao phải hại A Nhiên? Giang Nguyệt, làm người không thể tàn nhẫn như vậy!”