Sau vài cuộc điện thoại với Tiêu Kỳ Nhiên, khiến cho cảm xúc của cô hoàn toàn thay đổi, cô đã quên mất cảm xúc khi phim bị bác bỏ công chiếu. Đôi mắt cô cũng bởi vì khóc mà nặng trĩu xuống, cơn buồn ngủ dần dần ập đến, rất nhanh cô đã chìm vào giấc ngủ.
Tiêu Kỳ Nhiên chết lặng.
Hắn đứng ở ven đường, cúi đầu nhìn điện thoại, hắn tự hỏi có nên làm theo những lời mà Giang Nguyệt vừa nói hay không, gọi lại để dỗ dành cô.
Hắn suy nghĩ rất nghiêm túc, đến mức có một chiếc xe màu bạc đang dừng trước mặt hắn, hắn cũng không nhận ra.
Một người phụ nữ từ trên xe bước xuống, giày cao gót vững vàng tao nhã, đi tới trước mặt hắn, cô ta nhẹ giọng nói:
“A Nhiên, chào buổi tối.”
Tiêu Kỳ Nhiên đang nôn nóng, sắc mặt hắn lạnh lùng, sau khi nhìn thấy Ngu Vãn tâm trạng hắn lại càng khó chịu hơn, hắn cất điện thoại vào túi, giọng nói không mặn không nhạt:
“Có việc gì?”
“Em có nghe người của công ty nói, bộ phim mà Giang San đầu tư trước kia xảy ra chút vấn đề, anh cũng đang rất đau đầu. Hôm nay anh còn cố ý hẹn đạo diễn tới nói chuyện để thương lượng cách giải quyết.”
Ngu Vãn vuốt tóc một chút, nở nụ cười, giọng nói của cô ta hào phóng khéo léo: “Có cái gì em có thể giúp được, anh cứ việc nói nha.”
Lúc này Tiêu Kỳ Nhiên mới nhìn cô ta một chút.
Bầu không khí có chút bế tắc, Ngu Vãn vẫn mỉm cười như trước, không hề nao núng.
Mặt Tiêu Kỳ Nhiên không chút thay đổi, trong lúc vô tình hắn nhìn thoáng qua người đối diện, đánh giá cô ta từ trên xuống dưới, sau đó nhếch môi nói:
“Vậy cô đi mua một bao thuốc lá cho tôi đi.”
Giọng điệu của hắn không khác gì khi hắn ra lệnh cho cấp dưới của mình.
Ngu Vãn giật mình, nhưng rất nhanh cô ta đã phản ứng lại, cười nói: “Được, anh đợi em quay lại.”
Nói xong, cô ta đi về phía cửa hàng tiện lợi ở đối diện, mua nhãn hiệu thuốc mà Tiêu Kỳ Nhiên thường hút.
Chờ đến khi cô ta từ trong tiệm đi ra, ngẩng đầu nhìn, ven đường ở phía đối diện đã trống không, không còn bóng dáng của Tiêu Kỳ Nhiên.
Mấy năm trước, cảm xúc của Tiêu Kỳ Nhiên khiến cho người khác rất khó nắm bắt, vài năm sau hắn gần như lại càng trở nên khó hiểu hơn.
Nhất định là trong khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì, Ngu Vãn nghĩ.
…
Đối với Tiêu Kỳ Nhiên mà nói, phải xử lý chuyện bộ phim phát hành như thế nào, tiền bạc cũng không thành vấn đề, mà vấn đề là đột phá từ chỗ nào.
Nếu như chọn phát hành ở nước ngoài, thì phải tính đến tôn giáo địa phương, tín ngưỡng văn hoá, và sự hiểu biết về các khái niệm, những điều này sẽ ảnh hưởng hoàn toàn đến danh tiếng của bộ phim.
Huống hồ, mối quan hệ ở bên nước ngoài không thể so sánh với trong nước, Ứng Thừa Kỳ gần như không có người quen, chứ đừng nói đến tìm cách mở rộng thị trường, vì vậy hắn ta chỉ có thể kiên trì đi tìm.
Nhưng dù sao đây cũng là một cơ hội hiếm có để bộ phim này được hồi sinh, và hắn so với bất cứ ai càng để ý hơn.
Đồng thời, Tiêu Kỳ Nhiên cũng an bài Tiết An đi tìm đối tác thích hợp, xem xem có thể nhanh chóng tìm được một nhà phát hành đáng tin cậy hay không.
“Tiêu, gần đây anh gặp phải chuyện gì khó khăn sao?” Trên bàn rượu, Thượng Trạch Văn cầm ly rượu, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Tiêu Kỳ Nhiên gật đầu, lấy ngón tay gẩy gẩy tàn thuốc, giọng điệu thản nhiên nói:
“Có một bộ phim bị bên kiểm duyệt trong nước từ chối, tôi đang tính toán tìm đường khác, xem nó có thể thuận lợi chiếu hay không.”
“Để lấy lòng cô tình nhân bé nhỏ của cậu sao?” Thượng Trạch Văn cười như không cười, ánh mắt anh ta như nhìn thấu được một vài bí mật.