Sự sụp đổ cảm xúc trong thời gian qua là một dấu hiệu.
Lúc tạm biệt, Kiều Cẩn Nhuận hiếm khi nói dài dòng, dặn dò cô gần đây phải chú ý đến cơ thể, đừng vì công việc bận rộn mà bỏ qua một số phản ứng của cơ thể.
“Cơ thể là vốn liếng để tiếp tục phấn đấu.” Kiều Cẩn Nhuận cốc đầu cô: “Hiểu chưa, cô bé.”
Kiều Cẩn Nhuận lớn hơn Giang Nguyệt mấy tuổi, cũng cao hơn cô một chút, lúc cốc vào đầu cô đặc biệt cưng chiều, trong mắt vừa bất đắc dĩ vừa thỏa hiệp.
Bị anh ta dặn dò như vậy, Giang Nguyệt lại thẳng lưng, trả lời vô cùng trịnh trọng: “Yes, sir! Tôi sẽ làm theo lời dạy của bác sĩ Kiều.”
Nhìn thấy dáng vẻ giả vờ nghiêm túc của cô, Kiều Cẩn cười một tiếng: “Sau này cô có thể gọi tôi là Cẩn Nhuận, không cần nghiêm túc như vậy.”
“Tôi cũng sẽ cảm thấy áp lực nếu luôn bị ràng buộc quan hệ bác sĩ và bệnh nhân khi ở chung đó.”
Giang Nguyệt suy nghĩ vài giây, chớp mắt, lộ ra nụ cười một lần nữa: “Được, nhưng tôi cảm thấy gọi bác sĩ Kiều sẽ thú vị hơn.”
Giống như một cách gọi thân thiết cho một mối quan hệ cụ thể.
Dáng vẻ của cô rất nghiêm túc, khiến Kiều Cẩn Nhuận nhịn không được bật cười.
“Ừ, cô thích gọi thế nào cũng được.” Âm thanh của anh ôn hòa, dịu dàng làm cho người ta không tự chủ được mà lưu luyến.
Anh nói xong, cúi đầu nhìn thoáng đồng hồ đeo tay: “Đã muộn rồi, ngày mai tôi phải đi họp sớm, có cần tôi đưa cô về không?”
“Không cần, lát nữa Tiểu Diệp sẽ tới.” Giang Nguyệt lắc đầu, cô biết từ trước đến nay Kiều Cẩn Nhuận luôn làm việc nghiêm túc:
“Anh mau về đi, ngày mai họp đừng ngủ gật đó.”
Đi hai bước, Kiều Cẩn Nhuận quay đầu lại nhìn cô một cái.
Giang Nguyệt đứng tại chỗ, khoác một chiếc khăn choàng lông nhung nhìn anh rời đi, thấy anh quay người lại liền cười vẫy tay với anh ta.
“Tạm biệt bác sĩ Kiều!”
Một giọng nói lanh lảnh truyền đến sau tai, bước chân Kiều Cẩn Nhuận hơi dừng lại.
Nhìn gió vuốt ve mái tóc dài lộn xộn của Giang Nguyệt, thỉnh thoảng lướt qua khóe môi cô, anh bỗng nhiên có một loại xúc động muốn đi qua chỉnh lại cho cô.
Nhưng bàn tay đang nhét trong túi của anh chỉ nhúc nhích một chút, sau đó lại nhét nó lại một lần nữa lại, nhếch môi cười.
“Giang Nguyệt, tóc cô rối rồi…” Kiều Cẩn Nhuận thì thầm.
Khi Vitaly tiết lộ thông báo về người phát ngôn toàn cầu, không chỉ có Hoa Thành mà cả Bắc Thành cũng xôn xao.
Giang Nguyệt được điều đến chi nhánh Hoa Thành, một số người ở tổng bộ Giang San bày thái độ chờ xem kịch vui.
Theo ý kiến của họ, sự sắp xếp của Tiêu Kỳ Nhiên không thể nghi ngờ là đang hạn chế hoạt động Giang Nguyệt. Có phong sát cô hay không đều dựa vào một câu nói của anh.
Nhưng họ không hề ngờ tới, Giang Nguyệt chỉ mới rời khỏi Bắc Thành một tháng mà lại có thể dựa vào sức mình để chiếm được thương hiệu có uy tín nhất trong ngành, trực tiếp trở thành người phát ngôn toàn cầu do Vitaly chỉ định.
Những nhân viên kêu gọi bỏ việc đến chi nhánh Hoa Thành trước đó bắt đầu đổ xô đi tìm nhân sự để thảo luận về phân công công việc.
Trong nháy mắt, chi nhánh ở Hoa Thành từ một mớ hỗn độn không người hỏi thăm, nhảy vọt thành bánh bao thơm ngon mà mọi người đều đổ xô đến.