Lúc này, điện thoại di động của Tiêu Kỳ Nhiên lại vang lên, đối phương thông báo cho anh cuộc họp rất nhanh sẽ bắt đầu.
“Tôi có thể tổ chức một cuộc họp không?” Tiêu Kỳ Nhiên ngẩng đầu nhìn Giang Nguyệt, nhẹ giọng hỏi.
Người ở đầu dây bên kia: “...”
Thật khó để tưởng tượng lúc này Tiêu tổng đang ngồi với ai, mà lại dùng giọng điệu ôn nhu hỏi như vậy, còn phải được đối phương đồng ý mới được.
Giang Nguyệt gật đầu, ra hiệu anh không cần để ý đến cô. Cô ăn cũng xong rồi, cầm lấy tạp chí đặt trên bàn nhà hàng bắt đầu lật xem.
Tiêu Kỳ Nhiên đã bắt đầu cuộc họp, Giang Nguyệt thì ngồi trên ghế lật xem tạp chí, bỗng nhiên nhớ tới hôm nay Thịnh Sóc Thành đưa cho cô thiệp mời.
Cô lấy thiệp mời ra, đọc dòng chữ màu bạc trên đó, thầm ghi nhớ địa điểm và thời gian trong lòng.
Sợ không đủ, cô lại lấy điện thoại di động ra bắt đầu tìm kiếm phong tục tập quán ở Vienna, còn có những lưu ý liên quan đến tiết mục kịch nói.
Đến khi Tiêu Kỳ Nhiên họp xong, anh mệt mỏi cất điện thoại di động, ấn mi tâm, liếc thấy thiệp mời màu trắng bên tay phải Giang Nguyệt.
Anh bình tĩnh thu hồi tầm mắt, bưng ly lên uống một ngụm nước làm dịu cổ họng, lúc này mới như lơ đãng, bình tĩnh hỏi cô: “Em định tham dự sự kiện gì à?”
Giang Nguyệt ngẩng đầu, lúc này mới chú ý tới thiệp mời của mình bị nhìn thấy, cũng không giấu diếm, đẩy tấm thiệp về phía anh:
“Sáng nay chú Thịnh đưa cho tôi thiệp mời tham sự Liên hoan ở Vienna.”
Ngón tay Tiêu Kỳ Nhiên mở tấm thiệp ra, trong lòng hiểu rõ, thản nhiên mở miệng:
“Sáng nay mới đề cập à?”
“Ừ, tuy rằng rất đột ngột, nhưng tôi muốn đi tham quan.”
Nhắc đến chuyện này, Giang Nguyệt cuối cùng cũng tỏ ra hào hứng và mong chờ:
“Tôi rất muốn đi xem tác phẩm của những bậc thầy, càng muốn xem những diễn viên kịch xuất sắc đó, họ diễn xuất xuất sắc như thế nào.”
Cô luôn hào hứng với nghệ thuật biểu diễn.
Nghe Giang Nguyệt nói xong, Tiêu Kỳ Nhiên gật đầu, bày tỏ quan điểm của mình: “Ư, học hỏi thêm là điều tốt, nhưng hãy nhớ giữ an toàn.”
Anh trả thiệp mời lại cho cô: “Khi nào em đi? Đi bao lâu?”
“Ngày 23 tháng này, chắc khoảng một tuần.”
Hôm nay đã là ngày 19, cô nói thêm: “Mấy ngày này tôi phải thu dọn hành lý và chuẩn bị để khởi hành.”
Ý trong lời nói là anh không cần lãng phí thời gian nữa để đến gặp cô nữa.
“Đã rõ.” Tiêu Kỳ Nhiên gật đầu, cũng không biểu đạt bất kỳ thái độ hay ý nghĩ gì nữa.
Giang Nguyệt cảm thấy có chút trống rỗng.
Cô cũng biết, từ khi Tiêu Diễn Chi nói rõ ràng với cô rằng anh muốn quang minh chính đại theo đuổi cô, bình đẳng và công bằng, thái độ và cảm xúc của cô đối với anh cũng bắt đầu có chuyển biến.
Khi làm tình nhân, cô phải nhu thuận ngoan ngoãn, không nên có tính tình và cảm xúc, cũng không thể biểu hiện ra ngoài. Mà bây giờ nàng lại luôn giở trò nóng nảy vô cớ và vớ vẩn.
Ví dụ như bây giờ, ít nhất anh cũng nên tỏ ra miễn cưỡng một chút, hoặc là thuyết phục cô ở lại chứ?
Nhưng Tiêu Kỳ Nhiên chỉ dùng khăn giấy lau qua khóe miệng, bình tĩnh hỏi cô: “Em ăn xong chưa?”
Cô tức giận trả lời: “Anh có thể đi rồi.”
Trên đường đưa cô trở về, hai người một đường không nói lời nào.
Đợi đến khi xe sắp chạy đến dưới lầu, Giang Nguyệt cảm thấy có chút buồn bực không vui, nhưng lại cảm thấy mình quá mức giả tạo.
Vì vậy, khi xuống xe, cô nói: “Tôi xuống xe đây, anh nghỉ ngơi sớm đi, chúc ngủ ngon.”
Có vẻ như ngày hôm nay sẽ phải kết thúc ở đây.
Tiêu Kỳ Nhiên bỗng nhiên quay đầu hỏi: “Có phải mấy ngày tới sẽ không thể gặp được em không?”
Giang Nguyệt sửng sốt: “... Ừ, chắc vậy!”