Tiêu Kỳ Nhiên đứng bên giường, lẳng lặng nhìn những người đang nằm trên giường.
Giang Nguyệt cố’ gắng thở đều đặn hết mức có thế, giữ cho lông mày và nét mặt thả lỏng, không để bất cứ ai nhìn ra khuyết điểm của cô khi giả vờ ngủ. Có lẽ người nào đó nhìn vào giấc ngủ ngọt ngào của cô sẽ miễn cưỡng không quấy rầy cô.
Nhưng kế hoạch của cô đã thất bại.
Giang Nguyệt nghe thấy tiếng quần áo cọ xát, sau đó một đôi tay nâng cô lên không trung, cô vững vàng ngã vào trong ngực anh.
Đột nhiên không trọng lượng, Giang Nguyệt vô thức muốn mớ mắt ra nhưng lại sợ bị phát hiện mình giả vờ ngủ nên đành phái nhắm chặt mắt lại, nhìn như vẫn đang ngủ, thực tế là tim cô đang đập rất nhanh.
Tĩnh Nghi thấp giọng nói: “Tòi đi ra mở cửa!”
… Tại sao bình thường không thấy cô ấy thông minh như vậy!
Tiêu Kỳ Nhiên ôm cô, bước chân rất vững vàng, đi ra khỏi phòng được mấy bước rồi bế cô sang phòng bên cạnh của mình.
Giang Nguyệt thầm nghĩ, chuyện này giống như đưa thê thiếp vào cung hoàng đế thời xưa đúng không?
Nằm trên chiếc giường xa lạ, trong lòng cò suy nghĩ xem nên giả vờ tỉnh như thế nào thì nghe thấy tiếng cười khúc khích của người đàn ông:
“Còn chưa chịu tỉnh?”
Giang Nguyệt:…
Khốn kiếp.
Cỏ bướng bỉnh tiếp tục diễn, mặc kệ anh có nhìn thấu hay không, cô vần bất động, nhắm chặt mắt nằm trên giường, nhất định phải giả vờ ngủ đến cùng.
Thấy cô bất động, Tiêu Kỳ Nhiên kinh ngạc nhướng mày: “Thật sự không tỉnh sao? Vậy thì tốt.”
Giang Nguyệt nuốt nước miếng.
Tốt là thế nào?
Chẳng mấy chốc, Giang Nguyệt đã biết Tiêu Kỳ Nhiên đang nói v’ê điều gì.
Tiếng quần áo cọ xát vang lên, nghe âm thanh có thể biết là anh đang cởi quần áo, cô không kìm được cảm giác muốn mở mắt ra nhìn.
Ngay sau đó, cô nghe thấy tiếng “lách cách” của khóa kim loại.
Anh đang nới lỏng thắt lưng.
Ngay sau đó, chăn bông ở một bên được vén lên, điều này khiến cô sợ đến mức lập tức mở mắt: “Tiêu…”
“Tỉnh rồi à?” Anh liếc nhìn cô đầy ấn ý, ngừng cử động, đứng ngay ngắn ở bên cạnh, chỉ cởi áo khoác và áo vest đen, quần dài vẫn mặc trên người.
Ánh mắt Giang Nguyệt quét qua thắt lưng của anh, cũng không cởi ra.
Thì ra tiếng “cạch cạch” vừa rồi là cố ý làm cho cò nghe thấy, Giang Nguyệt bỗng nhiên đỏ mặt:”… Vừa mới tỉnh dậy.”
Lo lắng mình diễn chưa đủ, cò còn giả vờ dụi mắt: “Sao em lại ở đây?”
Nếu cô muốn diễn, Tiêu Kỳ Nhiên cũng bằng lòng chơi cùng cô: “Nếu em không tỉnh lại, tôi sẽ dùng biện pháp cưỡng chế.”
Giang Nguyệt cảm thấy khấn trương: “Biện pháp cưỡng chế như thế nào?”
Tiêu Kỳ Nhiên ngồi xuống bên giường, nhìn vào mắt cô, trả lời từng chữ một: “Làm – em – tỉnh.”
Chuyện này đúng là chuyện anh có thể làm.
Điều này cũng gióng lên hồi chuông cảnh báo trong lòng Giang Nguyệt, 1’ân sau cô nhất định sẽ không đùa giỡn trước mặt anh, nếu không anh sẽ đáp lại cô bằng phương thức cứng rắn hơn.
Những chuyện này khiến cơn buồn ngủ của cô biến mất, cỏ ngồi xếp bằng trên giường.
Tiêu Kỳ Nhiên lấy hộp thuốc từ trong vali ra, đặt tất cả thuốc cần dùng lên đầu giường: “Tối nay suýt nữa em quên uống thuốc.”
“Em không thế không uống một rân…”
Giang Nguyệt còn chưa nói xong thì đã nhìn thấy ánh mắt sâu thắm của người đàn ông, cô lặng lẽ nuốt nứa câu sau: “Em uống.”
Chu Thành đưa Giang rất nhiều thuốc, bao gồm cả thuốc viên và viên nang, anh đặt một nắm nhỏ vào lòng bàn tay cô, Giang Nguyệt uống với vẻ mặt buồn bã, lập tức ném chiếc ly đi, nhếch mép nói:
“Thật đắng.”
“Có thể đắng đến mức nào? Khi khỏe hơn, em sẽ không phải chịu đựng những khó chịu này nữa.”