“Cái giá” này là gì, Giang Nguyệt trong lòng đã rõ ràng.
Tiêu Kỳ Nhiên thản nhiên tiếp tục: “Tôi có thể giúp cô hoàn thành ước mơ của mình, giải quyết các vấn đề tài chính, và xử lý “những kẻ thừa thãi” xung quanh cô.”
“Còn cô, chỉ cần ngoan ngoãn đi theo tôi.”
Anh hướng về phía cửa xe, ngắm nhìn những giọt mưa lạnh lẽo bám vào ô kính trong suốt:
“Cho cô ba phút để suy nghĩ, lựa chọn là ở cô.”
Giang Nguyệt còn có đường để từ chối ư?
Cô hoàn toàn tin tưởng rằng chỉ cần cô mở miệng nói cự tuyệt, người đàn ông trước mặt sẽ không chút “hạ thủ lưu tình” đá cô xuống xe, toàn bộ cuộc trò chuyện ban nãy đều sẽ là vô dụng.
Và khi ấy, Đinh Thành Trác sẽ lột da của cô, họ Nam kia cũng sẽ không bỏ qua cho cô, nói tóm lại ở Bắc Thành này, Giang Nguyệt chỉ còn nước chết.
Muốn mạng, hay là muốn tôn nghiêm, lúc này chỉ là chuyện của một câu nói.
Giang Nguyệt dừng lại vài giây, sau đó nhắm mắt lại, trả lời dứt khoát: “Tôi đồng ý.”
“Dừng xe.”
Dưới sự ra lệnh của Tiêu Kỳ Nhiên, chiếc xe dừng lại ngay lập tức. Tiết An tắt máy, quay đầu nhìn về phía hai người ở hàng ghế sau, chờ mệnh lệnh kế tiếp.
Giọng nói của người đàn ông điềm nhiên vang lên: “Xuống xe đi ăn khuya.”
Tiết An “A” một tiếng, ngồi yên không nhúc nhích, cậu ta cho rằng Tiêu Kỳ Nhiên nói hai người bọn họ muốn xuống xe ăn khuya:
“Vậy tôi ở trên xe chờ hai người.”
Lông mày Tiêu Kỳ Nhiên nhíu lại, giọng điệu càng trầm đi: “Tiết An, tôi bảo cậu xuống xe ăn khuya đi.”
Lần này Tiết An mới hiểu được vấn đề, chính là ông chủ đang muốn đá cậu ta ra ngoài.
...
Chẳng bao lâu, trong xe chỉ còn lại hai người.
Trong xe vẫn luôn bật điều hòa, khăn mặt quấn tóc gần như đã khô, Giang Nguyệt đưa tay mở khăn mặt ra, để tóc xõa sau vai. Nhận thấy Tiêu Kỳ Nhiên đang nhìn mình, cô quay đầu định chủ động đáp lời, ai ngờ Tiêu Kỳ Nhiên lại bất ngờ nắm chặt cổ tay cô.
Rõ ràng là người trưởng thành, nhưng cổ tay Giang Nguyệt lại nhỏ đến không thể nắm chặt được.
Giang Nguyệt bị mưa dầm ướt đẫm người, tuy rằng trong xe bật hệ thống sưởi ấm, nhưng làn da của cô vẫn lạnh lẽo, trái ngược rõ ràng với bàn tay ấm áp khô ráo của anh.
Động tác đột nhiên của Tiêu Kỳ Nhiên khiến hơi thở của Giang Nguyệt ngưng lại một khắc. Cô há miệng muốn nói cái gì đó, nhưng Tiêu Kỳ Nhiên lại kéo cô vào trong ngực, để thân thể nhỏ bé nằm trong ngực mình.
Trên người cô là cảm giác ẩm ướt của nước mưa, nhưng kỳ lạ rằng anh cũng không cảm thấy khó chịu, bởi vì trên người cô có một loại hương thơm kỳ lạ.
Hương thơm này giống như một bông hoa hồng được nước mưa rũ sạch mọi bụi trần vậy.
Giang Nguyệt trong đầu ngơ ngác, hơi thở bị người đàn ông xa lạ bao vây làm cho cô luống cuống tay chân, không dám giãy dụa, cũng không dám đáp lại.
Giãy dụa? Cô có thể giãy dụa chạy khỏi anh ta sao?
Trả lời? Cô trả lời được cái gì đây?
Cho dù Giang Nguyệt có trang điểm đậm đến đâu, ăn mặc có thiếu vải, gợi cảm đến đâu thì cũng không thay đổi được bản chất ngây ngô non nớt của cô.
Lúc này, cơ thể cô cứng nhắc, giống như một khúc gỗ khô và cứng. Tiêu Kỳ Nhiên buông tay ra khỏi cổ tay cô, ôm eo cô, vòng tay che chở cô vào lòng.
Cô ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt anh. Tiêu Kỳ Nhiên vô thức nuốt khan một cái, giọng nói khàn khàn:
“Cô có biết cách lấy lòng kẻ khác không?”
Nếu Giang Nguyệt thẳng thắn nói một câu "Không", thì có vẻ như cô đã thành thật. Nhưng sợi dây cương trong lòng không cho phép làm điều đó, cô bướng bỉnh thốt lên:
“Tôi rất thành thạo.”
Người đàn ông cười khẽ một tiếng, bàn tay dùng sức nắm chặt eo cô, nhưng anh cũng không hoài nghi cô: “Còn phải xem biểu hiện của cô.”
Giang Nguyệt hít sâu một hơi, trong lòng không ngừng nói với mình: “Sớm muộn gì cũng trải qua thôi mà!”
Khuôn mặt này của Giang Nguyệt, nếu sinh ra trong gia đình thượng lưu, thì chính là “thêu hoa trên gấm”. Nhưng đáng tiếc, Giang Nguyệt lại là một đứa trẻ hoang dã lăn lộn trong vũng bùn bùn nhơ nhuốc, khuôn mặt này đặt trên người cô thì chỉ là con dao hai lưỡi sẽ đoạt lấy mạng cô bất cứ lúc nào.