Nhìn căn nhà mình ở bốn năm trở nên trống rỗng, ho khan một tiếng cũng có thể nghe thấy tiếng vang, Giang Nguyệt cảm thấy có chút mất mát.
Giang Nguyệt cảm giác như có thứ gì đó bị mất đi, lại dường như không mất bất cứ điều gì.
Giống như chưa bao giờ có được thì đúng hơn.
Tống Du đứng ở cửa nhà, nhìn Giang Nguyệt ngồi ngẩn người trên sô pha, anh biết cô có chút không nỡ.
Sống trong một ngôi nhà bốn năm, cũng phải có chút tình cảm.
“Tôi lái xe chở đồ đạc về trước, sau đó sẽ quay lại đón cô nhé.” Tống Du hiểu ý nói:
“Cô thu dọn đồ đạc cũng mệt rồi, ngồi nghỉ một trước đi.”
Giang Nguyệt gật gật đầu.
Cô muốn ở lại ngôi nhà này thêm một lúc để nói lời từ biệt lần cuối.
Con người ai chẳng có cảm xúc. Căn nhà bốn năm này mặc dù không thuộc về cô, nhưng cô đã quen sống ở đây.
Nơi này mang theo rất nhiều kỷ niệm khó quên, hầu hết đều là về Tiêu Kỳ Nhiên, cũng có về chính cô. Hiện giờ phải rời đi, vẫn không khỏi cảm thấy có chút cô đơn.
Một lúc sau, Giang Nguyệt thở dài, liếc nhìn căn phòng lần cuối, có chút buồn bã đứng ở cửa, yên lặng nắm lấy tay nắm cửa, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Giang Nguyệt cất chân đi ra ngoài. Nhưng vừa mới bước mấy bước thì bỗng dưng một người đàn ông xông tới.
Động tác của hắn rất nhanh, Giang Nguyệt còn chưa kịp phản ứng thì trên miệng đã bị một miếng vải bịt kín lại.
…
Khi Giang Nguyệt mở mắt ra lần nữa, cô đang ngồi ở trong một chiếc xe hơi.
Cô lập tức ép buộc mình tỉnh táo, hai mắt mở to. Vừa định mở miệng kêu cứu thì bên cạnh đã vang lên giọng nói của một người đàn ông.
"Giang tiểu thư đừng sợ, là tôi."
Giang Nguyệt quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt cực kỳ xấu xí đầy vết bỏng đang ở rất gần.
"Thì ra là Dư tổng à."
Giang Nguyệt suýt chút nữa không khống chế được biểu cảm trên mặt, cũng may là cô nhanh chóng nhéo lòng bàn tay một cái, mới không để lộ ra chút hoảng sợ nào.
Dư Quảng Bình cười hắc hắc, con mắt duy nhất có thể dùng kia dần dần trở nên tà mị:
“Giang Nguyệt, tôi rất khâm phục tố chất tâm lý của cô đó.”
“Cám ơn Dư tổng đã khen.” Giang Nguyệt đã bình tĩnh lại, giọng nói lạnh lùng như cũ:
“Nếu Dư tổng tìm tôi có việc, cũng không cần dùng phương thức như vậy.”
Dư Quảng Bình cười lạnh một tiếng: “Nếu như dùng phương thức khác, Giang tiểu thư sẽ phối hợp sao?”
Hợp đồng cũng đã ký, giao dịch cũng hoàn tất, Giang Nguyệt khẳng định sẽ không đến cuộc hẹn của hắn.