Giang Nguyệt cảm thấy buồn cười trước sự thẳng thắn và chân thành của Thượng Trạch Văn, nhưng đồng thời cũng cảm thấy rất ấm lòng, dù sao thì những người đàn ông như vậy cũng rất hiếm.
Một lòng một dạ trong mối quan hệ, chung thủy với hôn nhân, có trách nhiệm với gia đình vốn dĩ là điều hiển nhiên, nhưng lại trở thành thứ xa xỉ đắt giá nhất trong thời đại này.
Mùa thu ở Hoa Thành là mùa mưa, sau bữa tối, bên ngoài lại bắt đầu mưa liên miên không ngớt.
Thượng Trạch Văn nhấc chân, nửa người đã ngồi trên xe nhưng sau đó lại giống như nhớ ra điều gì mà quay lại nhìn Giang Nguyệt, nói:
“Sau này có cơ hội tôi sẽ giới thiệu vợ của tôi với cô.”
“Rất vinh hạnh.” Giang Nguyệt hơi khom người: “Đi đường cẩn thận, về sớm nghỉ ngơi nhé.”
Cô liếc nhìn thư ký một cái, gật đầu với cô ấy, đối phương hiểu ý: “Thượng tổng, để tôi lái xe, anh thắt dây an toàn đi.”
Khi cửa xe đóng lại, Thượng Trạch Văn đột nhiên thò đầu ra khỏi cửa kính xe, nửa say nửa tỉnh hỏi Giang Nguyệt:
“Cô có biết thông tin liên lạc của vợ tôi không? Gần đây tôi đang tìm cô ấy, nhưng cô ấy đã biến mất.”
Giang Nguyệt theo bản năng cảm thấy tai mình có lẽ đã nghe sai hoặc vốn từ ngữ của mình có vấn đề gì đó, cũng có thể là Thượng Trạch Văn đã uống say nên ăn nói lung tung, vì vậy liền dỗ dành anh mà nói:
“Vợ anh nhất định đang ở khách sạn đợi anh, bây giờ anh quay về là có thể gặp được cô ấy rồi.”
“Tôi không nhìn thấy.” Thương Trạch Văn lắc đầu: “Cô ấy đã chạy trốn, cô ấy chạy trốn khỏi lòng bàn tay của tôi.”
“Cô ấy trốn không thoát, tôi sẽ không để cô ấy đi, tôi sẽ đem cô ấy giấu thật kỹ.”
Thượng Trạch Văn đột nhiên tự cười một mình, nhưng nụ cười đó rất nham hiểm, ánh mắt lóe lên trong chốc lát rồi nhanh chóng biến mất:
“Cô Giang, ngủ ngon.”
Đợi chiếc xe chở Thượng Trạch Văn rời đi, Giang Nguyệt đứng dưới biển báo dừng bên đường, tâm trạng chán nản chờ một chiếc taxi.
Trời mưa không to lắm, nhưng cô không mang theo ô bên người nên chỉ có thể lấy tay che đầu.
Cô đã lâu không uống rượu, tửu lượng cũng hơi giảm xuống, đứng đợi không lâu nhưng cô đã cảm thấy đầu có chút nặng nề, thái dương cũng đau nhói.
Có thể cố gắng duy trì tươi cười cho đến khi Thượng Trạch Văn được đưa về chính là giới hạn cùng cực của cô rồi.
Xe chưa tới nhưng mưa trên đầu đã tạnh.
Giang Nguyệt ngơ ngác ngẩng đầu nhìn lên, một chiếc ô đang che trên đầu cô, giúp cô che đi phần lớn mưa trút xuống.
Tiêu Kỳ Nhiên cúi đầu nhìn ánh mắt say rượu mông lung của Giang Nguyệt, giọng điệu tự nhiên bình thản:
“Sao lại uống nhiều rượu như vậy?”
Anh ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người cô.
Giang Nguyệt vừa nhìn thấy mặt anh, những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu lập tức được giải tỏa rất nhiều, cô muốn quay đi thì đã bị người đàn ông kéo cánh tay lại.
Anh sẽ không để cô đi.
“Mưa càng ngày càng lớn, uống nhiều như vậy còn tính một mình trở về?”
“Không được sao?”
Giang Nguyệt cũng lười hỏi anh tại sao lại xuất hiện ở chỗ này: “Xin lỗi, anh đang cản trở tôi bắt taxi.”
Tiêu Kỳ Nhiên vẫn duy trì giọng điệu bình thản không có chút độ ấm nào:
“Em không ý thức được về sức hấp dẫn của bản thân sao? Em có biết nửa đêm xuất hiện một người phụ nữ như em sẽ khiến cho bao nhiêu người đàn ông khác muốn đến gần không?”
Dáng người quyến rũ, khuôn mặt xinh đẹp cùng với đôi mắt mờ sương sau khi uống rượu, đây chính xác là kỹ năng quyến rũ tuyệt đỉnh đối với đàn ông.
“Đừng dùng suy nghĩ của mình để phán xét người khác.”
Giang Nguyệt nheo mắt lại, cố gắng hết sức tập trung tinh thần, sau đó hạ thấp giọng nói: “Không phải ai cũng giống như anh, luôn thích tinh trùng lên não.”
Tiêu Kỳ Nhiên cho rằng mình nghe lầm: “... Em nói cái gì?”
“...”
Giang Nguyệt phản ứng lại, hận không thể tự tát mình một cái, cô là đang mượn rượu nói lung tung!