Xe dừng lại trước tòa nhà chung cư, Giang Nguyệt hỏi Kiều Cẩn Nhuận đây là đâu.
“Chỗ ở mà Thịnh tổng sắp xếp cho tôi, thời gian gần đây tôi đều ở chỗ này.” Kiều Cẩn Nhuận thản nhiên giải thích: “Dụng cụ đều ở trong phòng tôi, nếu cô cảm thấy bất tiện thì tôi sẽ lên lấy rồi xuống.”
“Không có gì bất tiện cả.” Giang Nguyệt xua tay áo, “Đúng lúc tới thăm nhà anh luôn.”
Đối với bác sĩ Kiều, Giang Nguyệt không có gì phải đề phòng.
“Vậy thì tốt.”
Vào thang máy, Kiều Cẩn Nhuận ấn khóa mật mã, mời Giang Nguyệt vào.
Căn hộ không có nhiều đồ lắm, đồ đạc sắp xếp rất ngăn nắp, trong phòng có mùi tương tự như mùi bạc hà, hơn nữa còn được quét dọn rất sạch sẽ.
Kiều Cẩn Nhuận luôn mang đến cho mọi người cảm giác sạch sẽ và thoải mái khi ở chung.
“Ở phòng khách chờ tôi.” Kiều Cẩn Nhuận đi vào phòng lấy dụng cụ châm cứu cần thiết, Giang Nguyệt thay giày ở cửa, ngoan ngoãn ngồi trên sô pha chờ đợi.
Vừa rồi đề nghị giúp cô thả lỏng là nhất thời hứng khởi, đến khi cô thật sự đồng ý, Kiều Cẩn Nhuận mới nhớ tới châm cứu cần cởi quần áo.
Trái lại Giang Nguyệt cảm thấy không sao cả, cô ngẩng đầu nhìn cửa sổ sát đất trong phòng khách, “Vậy phiền bác sĩ Kiều kéo rèm lại được không?”
Kiều Cẩn Nhuận bước tới kéo rèm cửa sổ lại.
Người đàn ông đi theo hai người đang đứng dưới lầu, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy cảnh Kiều Cẩn Nhuận kéo rèm cửa, ánh mắt lập tức tối sầm, sắc mặt trở nên lạnh lùng.
Giữa thanh thiên bạch nhật, hai người ở chung một phòng thì thôi đi, sao lại phải kéo rèm cửa sổ?
Tiêu Kỳ Nhiên xoay người rời đi.
…
Khi kéo rèm cửa sổ xong, Kiều Cẩn Nhuận quay đầu lại, Giang Nguyệt đã bắt đầu cởi quần áo, áo thun đã vén lên hơn phân nửa, vừa vặn có thể nhìn thấy chiếc eo nhỏ của cô.
“... Cô cởi đồ ra đi.” Kiều Cẩn Nhuận ho vài tiếng, ánh mắt nhanh chóng rời đi, quay lưng lại: “Xong rồi thì gọi tôi.”
Anh ta không muốn xúc phạm cô.
“Bác sĩ Kiều xấu hổ hả?” Giang Nguyệt nhận ra sự khác thường, cười trêu ghẹo anh ta: “Tôi nghe nói trong mắt bác sĩ không có giới tính mà.”
Kiều Cẩn Nhuận bất đắc dĩ đỡ trán cười nói: “Nhưng tôi cũng là một người đàn ông bình thường.”
Một người đàn ông bình thường rất khó mà không phản ứng khi nhìn thấy người phụ nữ mình thích cởi quần áo.
Trừ khi là người bất thường.
Giang Nguyệt cảm thấy không có vấn đề gì: “Dù sao nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nằm trên bàn mổ cũng bị thấy sạch mà.”
Ngoại trừ sinh tử, tất cả nhà những chuyện khác đều là chuyện nhỏ.
Kiều Cẩn Nhuận vẫn quay lưng về phía cô, im lặng một chút mới mở miệng, “Nếu là như vậy, tôi hy vọng vĩnh viễn sẽ không có ngày đó.”
Không bao giờ có ngày nhìn thấy cô nằm trên bàn phẫu thuật.
Giang Nguyệt cởi quần áo xong, nằm sấp trên sô pha rồi gọi Kiều Cẩn Nhuận, anh ta mới xoay người lại.
Kiều Cẩn Nhuận không chớp mắt đi qua, nhỏ giọng dặn dò: “Có thể sẽ hơi đau, ráng nhịn một chút.”
Giang Nguyệt đột nhiên hỏi: “Có đau hơn tiêm không?”
Kiều Cẩn Nhuận rất thành thật: “Đau hơn tiêm nhiều.”
Giang Nguyệt lập tức thay đổi sắc mặt: “Bây giờ hối hận còn kịp không?”
Kiều Cẩn Nhuận mỉm cười đè lưng cô lại, giọng nói vẫn ôn hòa như trước: “Muộn rồi!”