Tiêu Kỳ Nhiên chỉ liếc nhìn màn hình là thấy dòng chữ "Thịnh Cảnh Tây" phía trên, ánh mắt hơi trầm xuống, ngón tay dừng trên nút trả lời một lúc lâu.
Anh có một ý tưởng rất xấu xa.
"Nguyệt Nguyệt nhỏ bé, sao tôi gửi cho cô nhiều tin nhắn như vậy mà không trả lời? Cô đang bận gì vậy?" Giọng nói của Thịnh Cảnh Tây trong trẻo, giọng điệu thản nhiên.
Tiêu Kỳ Nhiên: “Cô ấy ngủ rồi.”
Thịnh Cảnh Tây: "!!!"
Khoảnh khắc nghe thấy giọng nói của một người đàn ông, Thịnh Cảnh Tây gần như nghĩ rằng mình đã gọi nhầm số, liếc nhìn tờ giấy rồi nhấc tai nghe lên một lần nữa trong sự hoài nghi:
"... Anh bạn, anh đáng sợ vậy."
Tiêu Kỳ Nhiên sững sờ, cảm thấy phản ứng của này có chút khác so với tưởng tượng.
Bình thường vào thời điểm này không phải nên hỏi tại sao anh lại ở cùng Giang Nguyệt vào lúc đêm khuya như vậy, lại còn trả lời điện thoại cho cô ấy sao?
Tiêu Kỳ Nhiên thật sự không hiểu nổi.
Đầu bên kia điện thoại tiếp tục thờ ơ nói: "Được rồi, vậy ngày mai chúng ta cùng nhau ăn lẩu đi, anh muốn ăn gì thì bảo Giang Nguyệt nhắn tôi, trên đường đến tôi sẽ mua. Chỗ của anh xa quá."
Hai người đàn ông không có gì để nói, đặc biệt là hai người bọn họ.
Thịnh Cảnh Tây ngáp một cái, thản nhiên nói vài câu rồi kết thúc cuộc gọi, bảo Tiêu Kỳ Nhiên đi ngủ sớm.
… Không hề có dáng vẻ coi anh ấy là tình địch chút nào.
Là Thịnh Cảnh Tây không để anh vào mắt, hay là Giang Nguyệt đã nói gì đó với hắn?
Tóm lại, tâm trạng của Tiêu Kỳ Nhiên cũng không quá tốt.
Anh đặt điện thoại trở lại bàn với vẻ mặt trịnh trọng.
"Ai gọi vậy?"
Không biết từ lúc nào, Giang Nguyệt đã đứng ở cửa, giọng nói vẫn có chút nhẹ nhàng, yết ớt hỏi.
Tiêu Kỳ Nhiên vội quay người lại thì thấy cô đang dựa vào khung cửa phòng ngủ, sắc mặt vẫn tái nhợt.
"Em hết sốt chưa?"
Giang Nguyệt chớp chớp mắt, giơ tay lên đặt mu bàn tay lên trán, vẫn còn hơi nóng, nhưng đầu óc tỉnh táo hơn trước, ít nhất có thể tập trung suy nghĩ:
“Khá hơn một chút rồi, nhưng vẫn còn hơi nóng."
Tiêu Kỳ Nhiên cụp mắt xuống nhìn đôi chân trần của cô, anh bước tới, lấy đôi dép trong phòng ra, đặt dưới chân cô rồi bảo cô mang vào:
“Sàn nhà lạnh.”
Giang Nguyệt xỏ vào, ngồi xuống bàn.
Tiêu Kỳ Nhiên lấy cốc nước nóng vừa rót cho cô từ trong phòng ra, đưa cho cô.
Giang Nguyệt cầm cốc nước vẫn còn ấm trong tay, uống từng ngụm nhỏ.
Từ trước đến giờ, đều là Tiêu Kỳ Nhiên chăm sóc cô, tỉ mỉ đến mức không ai có thể soi mói.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi đen, áo khoác đã được cởi ra treo trên móc treo trước cửa, cổ tay áo hơi xắn lên, tóc rũ nhẹ trên trán, lông mày cũng mềm mại hơn bình thường.
Anh nhìn cô chăm chú.
Giang Nguyệt cảm thấy trán mình lại vô cớ nóng lên.
Sau khi bình tĩnh lại một lúc, cô nghiêm túc hỏi anh: "Sao anh lại đột ngột quay lại?"
Mặc dù đột nhiên ngất xỉu nhưng Giang Nguyệt vẫn nhớ mình đã mời Tiêu Kỳ Nhiên vào ngồi, nhưng anh từ chối.
Tiêu Kỳ Nhiên vừa mới nghĩ ra cách giải thích cuộc điện thoại, nhưng cô đột nhiên hỏi về chuyện này, khiến anh không kịp phòng bị.
Quả nhiên, suy nghĩ của phụ nữ không theo logic gì cả, hoàn toàn không thể đoán trước được.
Suy nghĩ tỉ mỉ và bình tĩnh của anh bị gián đoạn, anh không còn cách nào đành nói lý do khác: "... Đột nhiên tôi nhớ ra có chuyện chưa nói với em."
Giang Nguyệt hỏi: "Chuyện gì thế?"
"..." Tiêu Kỳ Nhiên chưa nghĩ ra kịp.