Giang Nguyệt:
Cô nghẹn ngào trước lời nói trẻ con của Tĩnh Nghi, suy nghĩ hồi lâu mới nói:”… Có lẽ vậy.”
“Vớ vấn, mùa này muỗi từ đâu tới?”
Tĩnh Nghi nhanh chóng bác bỏ suy đoán vừa rồi của mình, lo lắng cô bị dị ứng, “Có ngứa không? Có đau không? Đế em xem…”
“Tĩnh Nghi!” Giang Nguyệt cạn lời, đưa tay đặt lên trán cô ấy, “Em đã từng yêu đương chưa?”
Tĩnh Nghi lắc đầu như lục lạc: “Chưa từng.”
Vẻ mặt Giang Nguyệt sửng sốt: “Cũng không có mối tình đầu à?”
Thật khó để tưởng tượng một sinh viên chăm chỉ như Tĩnh Nghi lại chưa từng yêu đương bao giờ.
Dù không yêu từ cái nhìn đầu tiên thì ít nhất cũng nên gặp một vài chàng trai có cùng chí hướng trong thư viện.
Tính Nghi trả lời rất nghiêm khắc: “Mổi tình đ’âu của em là khi em học lớp hai, nhưng cậu ấy đã cắt tóc em vì em thích cậu ấy, em giận đến mức không bao giờ nói chuyện với cậu ấy nữa.”
Cô nói điều đó một cách hợp lý: “Mặc dù chưa từng quan hệ tình cảm nhưng em nghĩ đàn ông rất xấu và thích bắt nạt con gái”.
… Có vẻ như điều đó không phải là không có lý.
Chủ đề của Tính Nghi chuyến sang Giang Nguyệt, cô ấy hỏi một cách ngây thơ: “Chị Giang Nguyệt, hôm qua Tiêu tổng bắt nạt chị à?”
Rõ ràng biết rằng “bắt nạt” của Tĩnh Nghi nói chỉ theo nghĩa đen nhưng Giang Nguyệt vẫn không kiềm chế được mà đỏ mặt, cỏ ho hai lần rồi đổi chủ đề:
“Tĩnh Nghi, mang mũ tới giúp chị.”
“Chị Giang Nguyệt, chị vẫn chưa trả lời em…”
Giang Nguyệt lựa chọn giã điếc tạm thời.
Sau khi trang điểm và thay quần áo, cả nhóm lên đường đến rạp chiếu phim nơi bộ phim được còng chiếu.
Bởi vì là buổi ra mắt nên được chọn trong rạp chiếu phim lớn nhất ở Lyon, có thế chứa một số lượng lớn khán giả và thuận tiện hơn cho các hoạt động roadshow tiếp theo.
ở nước ngoài, truyền thông không mấy sẳc bén, không hỏi những câu hỏi quá phân cảm, mọi người chỉ hỏi về ý tưởng, chủ đề, ý nghĩa chính của bộ phim, sau đó đế đạo diễn nói một số sự thật thú vị về cảnh quay là gần như kết thúc.
Diễn viên chính hoàn toàn đóng vai trò làm nền, thỉnh thoảng mỉm cười và đáp lại lời đạo diễn, mọi chuyện đều ốn.
Giang Nguyệt ngồi trên ghế, nờ nụ cười hoàn hảo với những khuôn mặt tóc vàng, mắt xanh bên dưới, thở phào nhẹ nhõm.
Thật dễ dàng, dễ dàng hơn cỏ tưởng tượng.
Đạo diễn đang nói về ý tưởng phim của mình, Giang Nguyệt có thế nghỉ ngơi, đầu óc cũng không c’ân phải quá căng thắng.
Đôi mắt cô lướt qua, đột nhiên muốn tìm kiếm những gương mặt châu Á trong số đó. Có lẽ một trong những fan chân chính của cô sẽ đến đây đế xem buổi ra mắt.
Cỏ mỉm cười nhìn các khuôn mặt, ánh mắt quét qua các hàng, đang định nhìn sang hàng ghê tiếp theo, cô chợt cảm thấy cỏ gì đó không đúng.
Vừa rồi khuôn mặt của ai vừa lướt qua, sao lại quen đến thế?
Gương mặt đó là ai? Thật quen thuộc.
Giang Nguyệt vốn dĩ đang ngồi rất thoải mái, vừa nhìn thấy người đàn ông này, cô đột nhiên ngồi thắng dậy, biếu cảm trên mặt cũng bắt đầu có chút cứng đờ.
Tại sao anh ấy lại ở đây?
Lòng bàn tay Giang Nguyệt bắt đầu đổ mồ hôi, trong lòng cô bất chợt có một cảm giác bất an khó hiếu, trái tim không ngừng đập thình thịch, lòng bàn tay cũng không tự chủ được mà đổ mồ hôi liên tục.
Đây là phản ứng lo lắng mà cô gặp phải chỉ vài tháng sau khi ra mắt.
“Thật ra, sau khi bộ phim điện ảnh ‘Tú Nương’ này kết thúc, chúng tòi cũng tiến hành sự kiện bình chọn ‘diền viên được yêu thích nhất’ ngay tại đây.”
Người dẫn chương trình liên tục gật đầu mỉm cười với Giang Nguyệt: “Số phiếu cao nhất chính là một cô gái có khí chất phương đông đặc trưng, cũng chính là nữ chính của chúng ta – cô Giang Nguyệt.”
Giang Nguyệt đứng lên, hơi khom lưng với người xem, chắp tay trước ngực như một sự cảm ơn.