“Giang San có con át chủ bài là Giang Nguyệt này, nhất định đã phải bỏ ra một số tiền lớn để giữ lại. Vừa rồi đạo diễn Trương nhận giải không phải đã nói rồi sao, Giang Nguyệt chính là một thiên tài diễn xuất hiếm có, về sau đương nhiên sẽ ngày càng nổi tiếng.”
“Phải không? Khoảng thời gian trước tôi còn nghe nói là sắp huỷ hợp đồng, chẳng lẽ là tôi nghe nhầm sao?”
“…”
Đám người nghị luận sôi nổi, người đứng ở trên sân khấu lại lạnh nhạt, nhìn xuống dưới sân khấu nhìn từng gương mặt quen thuộc và xa lạ, vẫn giữ nguyên nụ cười.
Ngày xưa, mỗi lần Giang Nguyệt nâng cúp, ánh mắt ra vẻ tuỳ ý, lại thập phần nghiêm túc mà tìm kiếm gương mặt quen thuộc dưới sân khấu, muốn nhìn thấy sự vui mừng cùng tán thưởng trên gương mặt của hắn.
Chỉ khi đó, cô mới cảm thấy có ý nghĩa.
Nhưng lần này, cô gần như là không đem ánh mắt nhìn xuống bất kỳ người nào.
Người sáng suốt đều nhìn ra được, khí chất của Giang Nguyệt so với trước kiêu ngạo hơn rất nhiều.
Cái kiểu kiêu ngạo này, là kiểu lạnh lùng toát ra từ trong ra ngoài, là cái kiểu điềm tĩnh mà thong dong cự tuyệt người khác xa đến vạn dặm.
Cô đã trưởng thành hơn rất nhiều.
“Cảm ơn Giang Nguyệt đã mang đến cho chúng tôi một nhân vật sống động như vậy, mang lại cho chúng tôi rất nhiều cảm xúc khác nhau.”
Năng lực khống chế hiện trường của người dẫn chương trình rất mạnh, biết độ hot của Giang Nguyệt gần đây tương đối cao, lại mượn cơ hội lần này mà nói một câu: “Giới chuyên môn bây giờ đều nói Giang Nguyệt của chúng ta là ‘Tiểu ảnh hậu’, không biết là cô đối với biệt danh như vậy có cảm nhận gì không?”
Giang Nguyệt cười một chút, đối với những loại trêu chọc như vậy, cô cũng không cảm thấy xấu hổ hay quẫn bách.
Sau khi nhận lấy micro, âm thanh tinh tế sạch sẽ bao quanh toàn bộ sân khấu trao giải.
“Cảm ơn khán giả đã yêu mến tôi, cũng cảm ơn đến những đồng nghiệp đã công nhận sự cố gắng của tôi.”
Cô nhếch môi, mỉm cười một cách tự tin: “Tôi hy vọng đến một ngày nào đó, có thể dùng biệt danh này thành cách mà mọi người gọi tôi.”
Một câu nói liền trực tiếp nói cho mọi người dã tâm của Giang Nguyệt.
Giang Nguyệt không phải muốn cái mác ‘Tiểu Ảnh Hậu’, thứ mà cô muốn là vương miện Ảnh Hậu thuộc về cô, là danh xứng với thực.
Giang Nguyệt dứt lời, hội trường yên lặng vài giây, sau đó mới có người phản ứng lại, tiếng vỗ tay lập tức vang lên.
Giang Nguyệt có đủ kiêu ngạo. Và thật sự có đủ năng lực để kiêu ngạo như vậy.
Bên dưới sân khấu, Tiêu Kỳ Nhiên đang ngồi ở bàn của các ông chủ công ty, ống kính vừa lúc quay tới chỗ anh.
Anh mặc một chiếc quần tây màu đen làm nổi bật lên đôi chân dài, áo sơ mi cùng bộ vest được thiết kế đặc biệt tinh xảo, ngũ quan lập thể rõ ràng, khí thế quanh thân mạnh mẽ.
Mặc dù trên mặt không có biểu tình gì, nhưng ánh mắt nhìn Giang Nguyệt thâm trầm xen lẫn chút phức tạp.
Cao cao tại thượng, làm cho người ta khó có thể nắm bắt.