Giọng điệu của cô rất mềm mại, hơi thở và giọng nói đều vô cùng dịu dàng:
“Ước mơ cả đời này của tôi là có thể kết hôn với một người đàn ông bình thường, cùng anh ấy sống một cuộc sống bình yên.”
“Nếu Tiêu tổng không muốn kết hôn với tôi, vậy thì đừng làm mất thời gian của nhau nữa.”
Giang Nguyệt cúi đầu nhìn thoáng qua thời gian, đã là mười giờ rưỡi.
Bác sĩ Kiều nói phải đi ngủ trước 11 giờ.
“Tạm biệt, Tiêu tổng.”
Giang Nguyệt nói xong câu này thì cất bước đi về phía hành lang của khu chung cư.
Tiêu Kỳ Nhiên không ngăn cản cô, nhưng trong lòng có chút phiền não.
Lúc trước, trong quan hệ giữa anh và Giang Nguyệt thì người nắm chủ đạo là hắn. Nhưng bây giờ lại giống như đã thay đổi. Điều này khiến anh có chút bất an khó nói.
Ngay khi Giang Nguyệt xoay người, Tiêu Kỳ Nhiên bỗng dưng mở miệng, giọng nói từ phía sau lưng Giang Nguyệt truyền tới:
“Thật khó tưởng tượng được ai sẽ có thể tiếp nhận một người phụ nữ đã trèo lên giường đàn ông không biết bao nhiêu lần như cô.”
“Tống Du, Trần Tư Tề, hay người đàn ông lái chiếc Infiniti vừa rồi?”
Tiêu Kỳ Nhiên mấp máy khóe môi, đôi mắt híp lại, nhìn chằm chằm bóng lưng Giang Nguyệt, giọng nói thờ ơ nhưng lời nói lại sắc như lưỡi dao:
“Nếu bọn họ biết chuyện cô chỉ cần có tiền là liền có thể lên giường thì có hối hận không nhỉ?”
Anh lặp đi lặp lại, liên tục giẫm đạp lên cô, nhấn mạnh rằng bản thân cô cùng cuộc sống của cô rách nát đến không chịu nổi, một đồng cũng không đáng.
Bước chân của Giang Nguyệt loạng choạng, hốc mắt cũng nóng lên, xấu hổ cùng khó chịu quấn lấy toàn thân cô, thiếu chút nữa đứng không vững.
Giang Nguyệt quay người, ngẩng mặt cười nói: "Tiêu tổng nói rất đúng."
Cô cười đến trào cả nước mắt, nhưng một giọt cũng không rơi ra ngoài, chỉ chất chồng trong hốc mắt:
“Anh nói đúng rồi. Nhưng tôi là người tham lam, lòng tham không đáy. Lúc nào cũng mơ mộng bay lên cành cao biến thành phượng hoàng.”
“Người giống như tôi, Tiêu tổng cũng nên tránh xa như tránh rắn tránh rết đi, cẩn thận lại dính xui xẻo đó.”
Giang Nguyệt nói xong, không đợi Tiêu Kỳ Nhiên đáp lại cái gì, lưng thẳng tắp xoay người, ngay cả cổ vai gáy cũng giãn ra, kiêu hãnh bước đi.
Giống như một bông hồng vào mùa thu, một bên héo úa, một bên dùng hết nhựa sống còn lại để cố chấp nở rộ lần cuối cùng.
Không bao giờ cúi đầu!
Vẻ mặt của người đàn ông rất bình tĩnh, chỉ dùng ánh mắt tối tăm nhìn chằm chằm thân thể gầy gò của Giang Nguyệt, cho đến khi biến mất hoàn toàn vào hành lang tối đen.