Giang Nguyệt nhặt một miếng bánh lên, hít sâu một hơi, trong ánh mắt kinh hoảng của Tĩnh Nghi, nhẹ nhàng bỏ vào trong miệng.
Cô bất chấp tất cả.
Trong khoảnh khắc cô nhắm mắt cắn xuống, kỳ lạ là không nếm được mùi sữa trong bánh.
Giang Nguyệt nghĩ rằng cô đã bị ảo giác.
Giang Nguyệt cắn thêm vài cái, lại ngập ngừng nuốt xuống, nhưng thân thể cô lại không hề có bất kỳ phản ứng gì.
“Chị Giang Nguyệt, chị khỏi bệnh dị ứng rồi sao?” Tĩnh Nghi nhìn cô còn nguyên vẹn, không có xảy ra bất kì biểu hiện dị ứng nào, trong lòng không khỏi kinh hãi: “Đây chính là bánh quy sữa…”
“Không có sữa.” Trình Nghênh Xuân nở nụ cười, bàn tay gầy gò bày ra trước mặt, liên tục nhấn mạnh: “A Chỉ dị ứng sữa, A Chỉ không thể ăn được.”
“Ai là A Chỉ…” Giọng nói Giang Nguyệt bỗng nhiên dừng lại, nhớ tới Tĩnh Nghi từng nói năm xưa bà lão đã từng mất con gái, cô lập tức hiểu được.
Bà đang đối xử với cô như một đứa con gái.
Trong lòng Giang Nguyệt chua xót, không khỏi dâng lên vài phần xúc động và cảm thấy may mắn.
Thì ra con gái của Trình Nghênh Xuân cũng bị dị ứng sữa.
Loại duyên phận bí ẩn này làm cho Giang Nguyệt vô cớ muốn đến gần với Trình Nghênh Xuân.
Vì thế Giang Nguyệt lại ăn thêm một miếng bánh.
Trình Nghênh Xuân lấy tay lau tạp dề của mình, lần đầu tiên lộ ra nụ cười, còn vỗ tay: “Ngon quá, A Chỉ cảm thấy ngon.”
“A Chỉ quá gầy, ăn nhiều đi.”
Nhìn lão bà tóc bạc trước mặt này, hốc mắt Giang Nguyệt ướt đẫm, đây là đãi ngộ cô chưa từng được hưởng thụ.
Chỉ một khắc như vậy, chỉ một khắc như vậy cũng tốt.
Hãy để cô ấy làm A Chỉ một lần.
Ăn xong trà chiều, khi mặt trời không chói chang nữa, Trình Nghênh Xuân cất cái hộp lại, dọn ra một khoảng đất trống lớn trước sân, kê một cái bàn bằng phẳng ra giữa.
Sau đó, bà giống như quên mất trong sân còn có người khác, run rẩy từ trong phòng ôm ra hộp kim tuyến đựng tơ lụa ngũ sắc, lại trải một miếng vải tơ lụa màu đỏ thẫm trên bàn.
Bà ấy đang bắt đầu thêu hoa.
Giang Nguyệt vội vàng đi qua giúp bà sắp xếp ghế dựa, sau đó vì để không quấy rầy bà, cô cố ý đứng cách bà không xa, nhìn theo ngón tay gầy gò của bà.
Trình Nghênh Xuân cầm một cây kim nhỏ trong tay.
Đôi mắt của bà vẫn còn rất sáng, rất nhanh đã xuyên được chỉ vào dây, sau đó bắt đầu chăm chú tiến hành tay nghề trên mảnh vải màu đỏ thẫm kia.
Giang Nguyệt nhìn không chớp mắt, lão bà rõ ràng chuyên tâm hơn cô, ngồi trên ghế thêu thùa như vậy liền ngồi cả buổi chiều, trên tấm vải vốn bóng loáng bằng phẳng dần dần xuất hiện những đường nét hoa văn.
Đầu tiên là những chấm tinh xảo, sau đó từng chút từng chút mở rộng thêm đường nét. Tay lão bà giống như là có linh khí, hệt như cánh chim bay lượn từ trên xuống dưới, cho đến khi toàn bộ hoa văn rực rỡ đều hiện ra.
Trên vải màu đỏ thẫm, nở rộ một bông hồng đỏ sậm rực rỡ.
Hoa hồng kia nở rộ cực kỳ tràn đầy sức sống, ngay cả mỗi một cây nhụy hoa cũng là tùy ý giãn ra, căn bản không giống như thêu lên, mà là như trực tiếp sinh trưởng từ trên tấm lụa.
Sống động như thật, xinh đẹp và rực rỡ.
Chờ đến khi kim trong tay dừng lại, trời cũng đã tối sẫm xuống, Trình Nghênh Xuân giơ tay lên, dùng mu bàn tay lau mồ hôi chảy trên trán, gấp miếng vải kia lại một lần nữa, gấp thành một mảnh hình vuông nhỏ nhắn.
Sau đó bà liền nhét miếng vải này vào tay Giang Nguyệt.
Giang Nguyệt theo bản năng hoảng hốt: “Không được bà ơi, thứ này quá quý giá, con không thể…”
“Cô gái, đây là quà cảm ơn.”
Những nếp nhăn trên gương mặt già nua của Trình Nghênh Xuân giãn ra theo nụ cười của bà.