Cách hai người ở chung cứ duy trì như vậy, giống như người bạn thân thiết nhưng lại có một cảm giác xa cách khó tả.
Trên thực tế, trong lòng Giang Nguyệt hiểu rõ suy nghĩ của Trần Tư Tề.
Tuy rằng họ không kết hôn được nhưng tiếp tục duy trì mối quan hệ bạn bè với cô cũng là một chuyện tốt.
Có nhiều bạn bè đồng nghĩa với việc có nhiều con đường để chọn, không bao giờ là sai.
Sau khi ăn tối, hai người đi dạo gần nhà hàng.
Phong cảnh Hoa Thành dễ chịu, bên cạnh thành phố náo nhiệt có một dòng sông, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng nước chảy.
Đi dạo không được mấy bước đã tới bờ sông, trong không khí có cảm giác ẩm ướt lạnh lẽo làm cho người ta cảm thấy sảng khoái.
Giang Nguyệt đứng bên cầu, nhìn xuống dưới cầu.
Gió vừa thổi qua, những bông hoa trên cây bên sông bị thổi xuống sông, trôi dạt trên mặt nước.
Cô cười với Trần Tư Tề: “Giúp tôi chụp một tấm nhé?”
“Rất vui được giúp đỡ.”
Trần Tư Tề đi tới, giơ điện thoại về phía cô.
Ngay khi anh ta vừa giơ ống kính lên để chụp, làn váy của Giang Nguyệt bị gió thổi bay, cuộn lên một lớp ren xinh đẹp, mái tóc dài cũng bị gió thổi tung thành một đường cong hoàn mỹ.
Gió như đang ủng hộ cô.
Lúc này, Giang Nguyệt hơi ngước mắt lên, lộ ra nụ cười: “Chụp xong chưa?”
Trần Tư Tề nhanh chóng nhấn nút chụp.
…
Hôm nay là Trần Tư Tề đưa Giang Nguyệt về nhà.
Sau khi xuống xe, Giang Nguyệt vẫy tay với anh ta, cười một tiếng: “Trần tổng, cảm ơn hoa của anh, hẹn gặp lại.”
Ánh mắt Trần Tư Tề dừng lại trên mặt cô một giây, không khỏi nở một nụ cười thoải mái: “Được, ngày mai gặp lại.”
Giang Nguyệt cho rằng anh ta nói nhầm.
Thế nhưng ngày hôm sau khi cô ra khỏi đoàn kịch, anh ta vẫn đứng ở lan can như cũ, trong tay vẫn là một bó hoa hồng tươi rói.
Chuyện này tiếp tục diễn ra trong một thời gian.
Cuối cùng Giang Nguyệt cũng hết kiên nhẫn, hỏi anh ta rốt cuộc có ý gì.
Trần Tư Tề khoanh hai tay nhìn cô, một lát sau mới cúi đầu lấy ảnh chụp lần trước từ trong túi ra rồi đưa cho cô, thì ra anh ta đã đi rửa ảnh.
“Mấy ngày nay tôi đã suy nghĩ cẩn thận, thỏa thuận vẫn tiến hành như thường cũ đi.”
Bầu không khí ngưng tụ trong vài giây.
Giang Nguyệt nhanh chóng phản ứng lại, cũng không bất ngờ với sự thay đổi này của Trần Tư Tề, chỉ nói:
“Nhưng lần trước anh nói rằng pháp luật không cho phép.”
“Tôi sẽ sử dụng một cách khác.” Trần Tư Tề nheo mắt lại: “Cô không cần lo lắng, tôi sẽ xử lý mọi thứ ổn thỏa.”
Giang Nguyệt không suy nghĩ sâu về ý trong lời nói của Trần Tư Tề, chỉ nghe theo lời anh ta nói.
Lúc đưa cô trở về, Trần Tư Tề lơ đãng hỏi một câu: “Cô và mẹ cô...”
“Đoạn tuyệt quan hệ.” Giang Nguyệt bình thản lên tiếng: “Bà ta hận tôi tự tay tống đứa con trai nợ nần của bà ta vào tù, cho nên cắt đứt quan hệ với tôi.”
Có một cảm giác thê lương mơ hồ trong lời nói này.
Trần Tư Tề nhận được đáp án mong muốn, cũng nhận thấy cảm xúc ảm đạm của Giang Nguyệt nên không tiếp tục hỏi nữa.
Vài ngày sau.
Nhà họ Trần.
Chu Ninh Vân biết Trần Tư Tề đột nhiên trở về, kinh hồn bạt vía trốn trong phòng ngủ. Đến khi nghe hai cha con họ vào thư phòng nói chuyện, bà ta mới cẩn thận đi ra.