Tuy rằng không biết vì sao Tiêu Kỳ Nhiên lại quan tâm đến loại tin đồn nội bộ công ty như vậy, nhưng Tiết An vẫn rụt đầu rụt cổ, khi nói chuyện cũng có chút rụt rè:
“Không phải là vô cớ, nghe nói hình như là hai người đó nói những lời không nên nói, nên mới bị Thịnh thiếu gia sa thải.”
Nói những lời không nên nói?
Còn có thể nói cái gì không nên nói?
Đơn giản là nói một ít lời nói xấu Giang Nguyệt, chọc giận Thịnh Cảnh Tây nên anh ta mới tức giận đưa ra quyết định đuổi việc.
Tiêu Kỳ Nhiên thở ra một hơi dài, đặt ngón tay lên mí mắt: “Tiết An, đưa cho tôi điếu thuốc.”
Một câu nói ngắn ngủi, lại giống như anh đã dùng hết sức lực và đưa ra một quyết định mà anh đã do dự rất lâu.
Tiết An đứng đối diện anh, chứng kiến tất cả những chuyện này, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu:
“Tiêu tổng, anh cũng đừng quá khổ sở, có lẽ… có lẽ chỉ là chỗ ở tạm thời mà thôi.”
Hai người trưởng thành nếu không thân thiết, rốt cuộc có lý do gì mà phải khiến hai người đột nhiên ở cùng một chỗ, sớm chiều ở chung?
Tiêu Kỳ Nhiên nhíu mày: “Tiết An, nếu không biết nói chuyện thì tốt nhất không nên nói.”
Tiết An: “...”
Tiêu Kỳ Nhiên phiền lòng, suy nghĩ một lúc, chậm rãi lên tiếng, tự giễu như cam chịu số phận:
“Tôi quả thực không bằng Thịnh Cảnh Tây.”
Ít nhất trong chuyện thay Giang Nguyệt ra mặt, hắn thua xa Thịnh Cảnh Tây.
Hắn sẽ không hành động bốc đồng bất chấp hậu quả, cũng sẽ không trực tiếp giải quyết vấn đề. Với phong cách làm việc của hắn, chỉ có thể xác định mục tiêu trước, sau đó từng bước lên kế hoạch, cuối cùng hoàn thành mục đích.
Nhưng đến lúc đó, có lẽ đã quá muộn.
Tiết An trong lòng cũng rất buồn phiền: “Tiêu tổng, anh cũng đừng quá tự trách, phương thức xử sự của mỗi người đều không giống nhau mà.”
"Vậy cậu cảm thấy Giang Nguyệt sẽ thích loại nào hơn?"
Tiết An dừng lại, sau đó ấp úng: “Phương thức của Thịnh thiếu tuy rằng rất dễ đạt được cảm động, nhưng lại quá ngang ngược và va chạm, có vẻ không ổn trọng. Tiêu tổng làm việc rất thận trọng, rất đáng tin cậy.”
Tiêu Kỳ Nhiên có thẻ xử lý tình huống một cách đồng đều, hai bên ai cũng không đắc tội.
Trong lòng Tiêu Kỳ Nhiên rõ ràng hắn không tốt như lời Tiết An nói, hắn chẳng qua là giỏi tính kế, quen với cảm giác có thể kiểm soát được mọi việc.
Nếu như một chuyện không có mười phần nắm chắc, hắn đều phải cân nhắc vài phần.
Nhưng trường hợp đối với cảm xúc thì không thể như vậy được.
Phụ nữ vốn rất dễ xúc động, họ yêu lãng mạn, thích một tình yêu bất chấp tất cả. Sự quan tâm không màng đến hậu quả sau này có thể kích thích họ khiến họ cảm thấy được tình yêu thật sự.
Thay vì thỏa hiệp tạm thời dưới sự tỉnh táo của lý trí, để đạt được hài lòng phía sau.
Thì chỉ có vì yêu mà xúc động đến mất đi lý trí, mới có thể gọi là yêu.
Tiêu Kỳ Nhiên cho rằng, ở phương diện tình cảm mình có thể làm tốt chuẩn bị sẽ không thua; Nhưng trên thực tế, hắn thua cả trận, thua triệt để…
…
Giang Nguyệt đã không uống thuốc được một thời gian.
Cô không nhớ chai thuốc đã hết từ khi nào, nhưng cô theo bản năng từ chối đến bệnh viện lấy thuốc.
Trước đây ở Hoa Thành, thỉnh thoảng cũng có tình huống nửa đêm bừng tỉnh, những ngày gần đây tần suất càng tăng lên.
Giang Nguyệt đã không nhớ được bao nhiêu lần cả người toàn mồ hôi lạnh bừng tĩnh từ trong mộng bừng tỉnh, sau đó hai mắt trống rỗng nhìn chằm chằm trần nhà.
Đêm nay, cô mở mắt ra nhìn trần nhà tối đen như trước, chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, trong cổ họng giống như có lửa đang cháy.
Khát quá.
Cô ngồi dậy khỏi giường, muốn vào bếp lấy cốc nước.
Biệt thự của nhà họ Thịnh rất lớn, cô ở trong một phòng khách, cách nhà bếp một đoạn.