Cũng không biết cô ngủ bao lâu, cho đến khi nước trong bồn tắm trở nên lạnh lẽo, Giang Nguyệt cũng không hề hay biết, vẫn ngâm mình trong bồn tắm.
Từ nhỏ đến lớn, cô sợ lạnh nhất, tiếp theo là sợ đau.
Nhưng cô không nghĩ tới, thì ra đau nhất cũng không phải là cái loại đau đớn bị người đòi nợ đánh cho bong tróc da thịt, mà là nỗi đau buốt thấu xương.
Loại đau đớn này vô hình, nhưng lại tồn tại một cách chân thật.
Không biết ngủ bao lâu, Giang Nguyệt mơ hồ nghe được có người gọi tên cô.
Rất gấp gáp, rất hoảng loạn, mạnh mẽ.
Cô cảm thấy cả người không có sức lực gì, cố gắng nhấc mí mắt lên, chống người đứng dậy khỏi bồn tắm, mặc quần áo vào, muốn đi ra mở cửa.
Tiếng gõ cửa rất vang lên, mỗi lúc một nặng hơn, Giang Nguyệt nghi ngờ đối phương sắp đập cửa.
Bước chân của cô rất mỏng manh, lảo đảo suýt nữa ngã xuống trước cửa.
Khoảnh khắc cánh cửa được mở ra, là Tống Du đang lo lắng đứng trước cửa.
“Giang Nguyệt, sao cô lâu mở cửa như vậy? Tôi còn tưởng cô gặp chuyện không may...”
Anh còn chưa nói hết lời, hai chân Giang Nguyệt đã mềm nhũn, cơ thể không có sức lực mà ngã về phía trước.
Cũng may Tống Du nhanh tay lẹ mắt, trực tiếp ôm lấy cô.
Cô tương đối gầy gò, lúc này toàn thân nóng như lửa đốt, Tống Du ôm cô cảm thấy nhẹ nhàng.
Nhận ra cô bị bệnh, trong lòng anh giật mình, không màng đến những chuyện khác, vội vàng ôm cô vào phòng, tìm quần áo dày quấn lấy người cô.
Vốn dĩ Tống Du định ôm Giang Nguyệt đến bệnh viện, nhưng lại nhớ tới scandal náo loạn xảy ra lúc trước, anh do dự vài giây, cuối cùng vẫn đặt cô lên giường trong phòng ngủ.
Tống Du xoay người gọi điện thoại, đầu dây bên kia có vẻ không muốn qua, vậy nên Tống Du không kiên nhẫn hét một câu: “Kiều Cẩn Nhuận, lập tức tới đây cho tôi, mạng người quan trọng.”
Không lâu sau, người đàn ông trong điện thoại đi tới. Anh ta mặc áo khoác trắng, dáng người cao, chân dài, đeo kính gọng mỏng, xem ra là vừa từ bệnh viện chạy tới, trong tay còn cầm theo hộp thuốc.
“Lần đầu tiên luật sư Tống yêu cầu tôi tới nhà khám bệnh, vậy mà lại là khám cho phụ nữ.” Kiều Cẩn Nhuận trêu chọc anh ấy một câu, bị Tống Du đẩy tới trước giường Giang Nguyệt.
Tống Du: “Mau đi khám bệnh đi.”
Kiều Cẩn Nhuận nhún vai, khi thấy rõ khuôn mặt của người phụ nữ trên giường, anh ta lại nhếch khóe môi nhìn Tống Du:
“Đại minh tinh mà cậu cũng đụng vào?”
Anh ta tặc lưỡi hai lần: “Thảo nào cậu không đưa cô ấy đến bệnh viện, vì sợ bị phát hiện đúng không?”
“Kiều Cẩn Nhuận!” Tống Du tức giận, suýt chút nữa muốn động thủ: “Cậu nhanh lên, được không?”
Lần này Kiều Cẩn Nhuận lúc này mới ngừng đùa giỡn, đi tới sờ trán, kiểm tra cơ thể của cô, xác định cô bị cảm lạnh.
“Lúc trước cơ thể cô ấy đã có bệnh cũ. Cơ thể mệt mỏi quá độ, dẫn đến cảm lạnh.”