Không giống như đang nói dối.
Cô còn chưa dứt lời, người đàn ông đã sải bước thẳng về phía cô, cứng rắn đứng trước mặt rồi không ngừng ôm lấy cô vào lòng.
Cánh tay hắn rất dùng sức, ôm chặt lấy cô, Giang Nguyệt bị ép chặt vào lòng hắn, cô ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nặc từ trên người đàn ông.
Đó là loại thuốc Tiêu Kỳ Nhiên thường hút, nhưng hình như còn có một loại khác trong đó, mùi không thể nói là dễ ngửi, thái dương của cô nhức nhối do mùi của nhiều loại khói thuốc lá trộn vào nhau.
Bất thường.
Thật quá bất thường.
Giang Nguyệt đang chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, nhiệt độ lòng bàn tay của người đàn ông từ sau lưng cô truyền tới, lạnh như băng.
Trong thời tiết này, Tiêu Kỳ Nhiên không nên có nhiệt độ này.
Chẳng lẽ là xe trên đường trở về bật điều hòa quá thấp?
Giang Nguyệt dùng sức đẩy lồng ngực của hắn, muốn giãy dụa ra: “Tiêu Kỳ Nhiên, anh buông tôi ra, tôi muốn đi uống thuốc.”
Tiêu Kỳ Nhiên hít sâu một hơi, thanh âm khàn khàn, lồng ngực phập phồng theo hô hấp:
“Cho tôi một phút.”
Anh nói rằng một phút thì thực sự là một phút.
Một phút sau, Tiêu Kỳ Nhiên rốt cuộc cũng buông cô ra, vẻ mặt không còn bối rối như vừa rồi, lông mày vẫn luôn bình tĩnh thản nhiên:
“Lần sau đi tắm, nhớ mang theo điện thoại di động vào phòng tắm.”
Nói xong, anh dùng tay nới lỏng cà vạt, cởi ra không chút khách sáo, ném sang một bên.
Anh nhắm chặt hai mắt, sợi dây căng thẳng trong lòng rốt cục cũng buông lỏng xuống, mệt mỏi dựa vào sofa.
Ở bên Tiêu Kỳ Nhiên nhiều năm như vậy, Giang Nguyệt rất ít khi nhìn thấy hắn mất kiểm soát như vậy.
Những gì cô ấy thấy chủ yếu là sự điềm tĩnh và trầm ổn của hắn trong mọi tình huống, cùng với sự lạnh nhạt với bất kỳ ai.
Hiện tại Tiêu Kỳ Nhiên rất không thích hợp.
“Anh làm sao vậy?” Giang Nguyệt ngồi đối diện với hắn, bình tĩnh hỏi.
Lúc này đây, Giang Nguyệt quan tâm đến giọng điệu của hắn một cách nghiêm túc.
Nhưng người đàn ông không đáp lời cô, vẫn nín thở tập trung tinh thần như trước, chờ sau khi điều chỉnh xong hơi thở cùng trạng thái của mình, lại không coi ai ra gì mà đi vào phòng tắm.
Giống như coi Giang Nguyệt là không khí.
Giang Nguyệt: ...
Cô chắc không cần phải hỏi gì thêm nữa! Mặc kệ hắn!
Cách ngày công bố chỉ còn một ngày, Giang Nguyệt quyết định hỏi chị Trần về lịch trình công việc tiếp theo cùng với thời gian ở Hoa thành.