Cảm giác lạnh lẽo khi chạm vào cửa xe khiến lưng Giang Nguyệt run lên, đôi mắt cô khẽ chớp, vẻ mặt rất bình tĩnh và tự nhiên.
Cánh tay của người đàn ông nổi lên gân xanh, cảm xúc phức tạp trong đáy mắt: “Mẹ tôi đã nói gì với cô?”
Giang Nguyệt nhướng khóe mắt, nói: “Tiêu phu nhân nói tôi vất vả đi theo anh nhiều năm như vậy, về tiền tài sẽ không bạc đãi tôi.”
“Còn nữa, nói là tôi tìm cho anh vài cô gái thích hợp để có thể sắp xếp cho anh mau chóng kết hôn.”
Giang Nguyệt nói rất thẳng thắng, tự nhiên, nhưng với tư thế hiện tại, cô hầu như không có bất kỳ lực chống cự nào, chỉ có thể mặc cho Tiêu Kỳ Nhiên muốn làm gì thì làm.
Tiêu Kỳ Nhiên cười khẽ một tiếng, trong giọng nói mang theo vẻ giễu cợt: “Cho nên cô muốn bao nhiêu tiền? Bao nhiêu thì mới tính là không bạc đãi cô?”
Giọng nói của người đàn ông trầm thấp, toát lên một sự quyến rũ lạ thường.
Giang Nguyệt nhìn anh, yên lặng vài giây, bỗng nhiên cười, đôi mắt quyến rũ cong thành hình trăng lưỡi liềm:
“Vậy tôi phải suy nghĩ thật kỹ, đây là chuyện mua bán lớn nha.”
Nhìn thấy đôi lông mày và đôi mắt hoạt bát của cô, Tiêu Kỳ Nhiên bỗng nhiên cúi đầu, trực tiếp chặn môi cô lại.
Giữa môi và răng có mùi rượu và thuốc lá, Giang Nguyệt hơi khó chịu nhíu mày, nhưng người đàn ông vẫn từ từ tới gần, cạy hàm răng của cô ra.
Sau đó hơi thở của anh áp chế từng nơi trong miệng cô, mạnh mẽ cướp đoạt.
Giống như đánh dấu chủ quyền của mình.
Cơ thể cô bị đặt trên cửa xe, lòng bàn tay Giang Nguyệt cuộn chặt lại theo bản năng, Tiêu Kỳ Nhiên dùng tay kia giữ chặt eo cô lại, vừa hôn cô vừa đưa người vào ghế sau của xe.
Giang Nguyệt còn chưa kịp phản ứng thì đã quay cuồng rồi nằm trên ghế sau, trước mắt cô là khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông.
Anh nghiêng người về phía trước, ép đôi chân dài của mình vào giữa hai chân cô, hôn cô ngày càng sâu hơn.
Anh ngậm môi cô, bàn tay to đang ôm lấy eo thon nhỏ tiến lên từng chút một, đầu ngón tay chạm vào bờ vai trắng lộ ra bên ngoài của cô, cô lập tức run lên.
“Đừng... Đừng ở trong xe.”
Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên khàn đi, trong hai mắt ẩn chứa cảm xúc động tình không cách nào khắc chế được, ngón tay anh đặt trên bờ vai trắng nõn của cô, nhanh chóng lưu lại dấu vết đỏ nhạt.
“Chỉ một lần thôi!”
Giọng nói của anh thật sự thật trầm ấm dễ nghe, cơ thể Giang Nguyệt cũng theo đó mà run lên, cô nhắm mắt lại, hai tay ôm cổ anh một cách tự nhiên.
Khoảnh khắc đôi môi họ chạm vào nhau, cả hai chìm vào bóng tối.
…
Người lái xe ăn trưa gần đó, khi đến gần xe thì phát hiện trong xe thỉnh thoảng rung lắc, hình như có người bên trong.
Anh ta đi tới hai bước, bỗng nhiên lại ý thức được chuyện gì đang xảy ra thì lập tức cúi đầu đi ra xa, hòan toàn không dám đi qua quấy rầy.
Trên đường về, từ mặt đến cổ Giang Nguyệt đều đỏ bừng, cô cuộn mình trong lòng người đàn ông, không dám ngước mắt lên nhìn tài xế phía trước.
Trái lại, vẻ mặt Tiêu Kỳ Nhiên lại rất vui vẻ, ngồi ở hàng ghế sau cùng với Giang Nguyệt, cởi âu phục ra đắp lên người cô, quấn cô kín mít, anh không muốn để lộ ra bất cứ khoảng da nào của cô.
Không muốn để cho người ta nhìn thấy dù chỉ một chút.
Đến khi sắp tới trung tâm Bắc Thành, tài xế mới hỏi một cách cẩn thận: “Tiêu tổng, bây giờ chúng ta đi đâu?”
Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên nhàn nhạt, vẻ mặt rất bình tĩnh: “Đưa tôi đến cục cảnh sát trước, sau đó cậu đưa Giang Nguyệt về Thụy Uyển.”