Mục lục
Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Giang Nguyệt (Tác giả: Thục Kỷ)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Triển Ti lắc đầu, cười theo, vô cùng thẳng thắn trả lời: “Đều rất đẹp, nhưng khí chất không giống nhau.”

Ngũ quan trên mặt Giang Nguyệt vẫn tươi sáng như trước, chỉ là gương mặt thuần khiết này so với sau khi trang điểm cành nhìn lại càng thấy trong sáng hơn, càng có cảm giác sạch sẽ xinh đẹp không màn thế sự.

Tuy rằng công ty chủ yếu tạo cho cô hình tượng của mỹ nhân gợi cảm, nhưng nếu cô đi theo con đường là một bông hoa trắng thuần khiết cũng không phải là không thể, không chừng phản ứng sẽ càng nhiệt liệt hơn.

Cảm giác tương phản này, không ai có thể từ chối.

Buổi tối trên đại lộ ven sông, có không ít người đi dạo, hơn nữa có cư dân phụ cận biết nơi này vào ban ngày được đoàn phim đến quay, vì vậy cũng muốn đến góp vui, cho nên người đến cũng nhiều hơn lúc bình thường.

Hai bên đại lộ trồng liễu, liễu rủ xuống theo gió sông thỉnh thoảng thổi qua cũng lay động theo, trông rất có hơi thở của không khí đầu mùa hạ.

Giang Nguyệt đeo khẩu trang, tóc dài buông xuống trước ngực, cả khuôn mặt ẩn nấp trong ánh chiều hoàng hôn.

Không ai nhận ra cô, cho dù là lưu ý nhìn cô nhiều hơn một cái, cũng chỉ coi như là một mỹ nữ khí chất không thích lộ diện.

So với sự cẩn thận của Giang Nguyệt, Lục Triển Ti ngược lại không quá để ý, chỉ mang theo mũ lưỡi trai, nhẹ nhàng ra trận.

“Anh không sợ bị chụp sao?” Giang Nguyệt hỏi một câu.

“Không sợ, cứ tùy ý bọn họ chụp.” Lục Triển Ti hiển nhiên có lý luận của riêng mình:

“Tôi không phải là người giải trí cho đại chúng, cho nên cũng không để ý những tin đồn kia.”

“Scandal cũng tốt, bát quái cũng được, chỉ cần không phải nhân phẩm của tôi xảy ra vấn đề, liền tùy ý để bọn họ đi viết bài vẽ chuyện, bọn họ dù sao cũng chỉ có chén cơm này để sống qua ngày.”

Lục Triển Ti lớn hơn Giang Nguyệt mấy tuổi, một tay để trong túi quần, giọng nói hàm chứa ý cười:

“Tôi là diễn viên quay phim, cũng không phải thần tượng ngôi sao, để ý nhiều quan điểm như vậy làm gì?”

Giang Nguyệt cảm thấy có vài phần hợp lý.

Nhưng cô lại không có biện pháp lạc quan thoải mái giống như Lục Triển Ti.

Trong bất kỳ ngành công nghiệp nào, phụ nữ cũng đều có một chút yếu thế hơn cánh đàn ông. Đàn ông có thể chỉ biết tập trung vào sự nghiệp và bỏ qua những người khác, trong khi phụ nữ thì cần phải chú ý đến “sự trinh tiết” của họ.

Trong quan hệ giữa người với người, ít nhiệt tình một phần liền bị người ta gọi là quái gỡ, nhiều thêm một phần nhiệt tình lại bị gọi là xu nịnh.

Càng không cần phải nói đến giới giải trí giống như một thùng thuốc nhuộm, có thể không để ý ánh mắt của người khác thật sự là một điều quá mức xa xỉ.

Phụ nữ muốn mọi thứ được cân bằng, đồng thời phải làm tất cả mọi thứ trở nên hoàn hảo, tóm lại là điều rất khó khăn.

Bất kể là trường hợp nào, cũng đều áp dụng như nhau vậy thôi.

Tuy rằng nói như vậy, Lục Triển Ti vẫn từ trong túi áo lấy ra một cái khẩu trang màu đen, đeo lên mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt cười:

“Nhưng mà, tôi cũng vẫn nên che mặt tuấn tú của tôi đi, để tránh có cô gái nhỏ nào đó tìm tôi muốn xin phương thức liên lạc, sẽ rất phiền phức.”

Lục Triển Ti EQ rất cao, việc đeo khẩu trang anh cũng không có nói thẳng ra là vì chiếu cố Giang Nguyệt.

Giang Nguyệt trong lòng vô cùng cảm kích điều này.

Cảnh sông lúc chạng vạng đẹp hơn ban ngày, bóng đêm và màu nước đan xen với nhau, cách đó không xa còn có kiến trúc đèn treo màu, ánh đèn đầy màu sắc chiếu rọi trên mặt nước, lấp lánh.

Hai người đi dạo cũng thường xuyên dừng lại, thỉnh thoảng nhìn phong cảnh trên sông, đề tài nói chuyện bắt đầu từ quay phim cho đến kinh nghiệm sống của mình, biết được Giang Nguyệt trước đó còn diễn kịch, Lục Triển Ti không khỏi khen ngợi.

“Kịch nói vẫn là lĩnh vực tôi không dám đặt chân vào, cô thật sự rất ưu tú.”

Giang Nguyệt mỉm cười một chút: “Chỉ là tạm thời đến xem sân khấu mà thôi, công phu mèo cào, lỗ hổng nhiều đến mức khiến người ta chê cười.”

Giang Nguyệt chính là luôn khiêm tốn ở khắp mọi nơi như vậy.


Hai người đi tới trước một quầy hàng nhỏ, một ông lão đang bày sạp bán hạt dẻ xào đường vừa mới xào ra, mùi caramel ngọt ngào quyện vào trong gió sông tạo thành hương vị rất mê người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
NN
08 Tháng tám, 2023 17:42
Sao nội dung bị ngắt đoạn vậy tác giả
NN
08 Tháng tám, 2023 11:08
Khi nào mới ra tiếp vậy tác giả
NN
08 Tháng tám, 2023 11:08
Hay quá
BÌNH LUẬN FACEBOOK