Lúc này Tiêu Kỳ Nhiên mới nâng mắt lên nhìn cậu ta: “Chính miệng cô ấy nói với cậu?”
“Bất ngờ, nhất định là một bất ngờ.” Tiết An biết thói quen tổ chức Trung Thu của hai người những năm trước, cho nên trong lòng rất chắc chắn, còn không quên hỏi anh:
“Anh có muốn đặt bánh trước không?”
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn xuống điếu thuốc trong tay, mới nhận ra rằng mình đã hút rất nhiều thuốc mà không biết.
“Người tôi có mùi thuốc lá không?”
“... Anh nghĩ như thế nào?” Tiết An lúng túng nói.
Chưa nói đến ngươi của Tiêu Kỳ Nhiên, bất cứ ai đi qua cửa phòng làm việc này đều ngửi thấy mùi khói thuốc nồng nặc.
Giang Nguyệt không thích mùi thuốc lá.
Tiêu Kỳ Nhiên đứng lên, nét mặt vẫn rất bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt lộ rõ vẻ u ám: “Cậu đi sắp xếp phòng ăn, tôi trở về thay quần áo.”
Giọng điệu của anh vẫn rất bình thản, nhưng người khác có thể cảm nhận được sự biến chuyển trong nội tâm của anh.
Tiết An vui vẻ tươi cười: “Được.”
…
Sau khi hạ cánh, Giang Nguyệt gửi tin nhắn cho Kiều Cẩn Nhuận, đối phương thì gửi định vị nhà cho cô, bảo cô trực tiếp bắt taxi qua là được, buổi tối anh sẽ đến đó.
Giang Nguyệt suy nghĩ một chút, sau đó gọi điện thoại qua: “Tôi trực tiếp đến nhà anh, có phải là quá đường đột không?”
“Nếu như cô cảm thấy ngại, thì có thể đến nhà chị Trần trước, rồi tôi sẽ đến đón cô sau cũng được.” Kiều Cẩn Nhuận thay cô nghĩ biện pháp khác
Giang Nguyệt chấp nhận phương án này.
Cha mẹ của Kiều Cẩn Nhuận rất nhiệt tình, một mình cô sợ là không ứng phó được, nên Giang Nguyệt quyết định để chờ Kiều Cẩn Nhuận trở về rồi cùng nhau qua thì tốt hơn.
Vì thế Giang Nguyệt và chị Trần cùng trở về nhà, tiện thể ghé qua siêu thị mua ít đồ.
Trong nhà đã lâu không có ai ở, hai người họ đã quét dọn được một nửa, Hi Hi nghỉ phép trở về, nhìn thấy Giang Nguyệt ở trong nhà của mình, ánh mắt lập tức sáng ngời, cười to chạy tới:
“Chị Nguyệt Nguyệt, sao chị lại đến đây!”
Giang Nguyệt cười ôm lấy cô bé, sờ đầu cô: “Hi Hi lại cao lớn quá rồi ha.”
“Không phải đâu, cô giáo nói sau này em sẽ là một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp, là đại mỹ nữ đó.” Hi Hi thẳng lưng, giọng điệu ngông cuồng.
Chị Trần vừa lau sạch phòng bếp, đi ra nhìn hai người họ: “Nào có cô bé nào lại nói mình là đại mỹ nữ kia chứ, đúng là không biết xấu hổ mà.”
Hi Hi có vẻ tự hào: “Là chị Nguyệt Nguyệt dạy cho con, là con gái phải biết tự tin chứ!”
“Được rồi, chị Nguyệt Nguyệt của con nói đúng, mẹ thì không đúng được chưa.” Chị Trần cười xong, lại nghiêm túc: “Kiểm tra giữa kỳ con được bao nhiêu điểm?”
“...”
Tối đến, Giang Nguyệt đang cùng Hi Hi làm bài tập về nhà, giữa chứng đi ra ngoài rửa hoa quả thì điện thoại di động đặt trên bàn rung lên.
Hi Hi cầm di động chạy đến phòng bếp: “Chị Nguyệt Nguyệt ơi, điện thoại di động của chị kêu nè.”
“Hi Hi giúp chị ấn nghe máy đi.”
Giang Nguyệt đang rửa đào, không nhìn đến màn hình điện thoại. Cô cho rằng đó là Kiều Cẩn Nhuận, vì vậy giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn:
“Bác sĩ Kiều, hạ cánh rồi à? Có cần tôi ra đón anh không?”
Người đàn ông ở đầu bên kia khựng lại một chút, bàn tay nắm chặt trong vô thức.
“Là tôi.”