Thế nhưng động tác của người đàn ông nhanh hơn Giang Nguyệt một bước, trực tiếp giật lấy bịt mắt từ trong tay cô, nhìn chăm chú cô một lúc lâu.
“Giang Nguyệt, cô cứ như vậy là vì không muốn nói chuyện với tôi?”
Giang Nguyệt bị câu hỏi thẳng thắn của hắn làm cho có chút bất ngờ không kịp đề phòng, ánh mắt cô né tránh, lại giả vờ thẳng thắn, ra vẻ mê mang nói:
“Tiêu tổng, có phải anh suy nghĩ nhiều hay không? Tôi chỉ là quá mệt mỏi thôi.”
“Mệt thì chờ về nhà rồi ngủ.” Ánh mắt của người đàn ông sắc bén: “Bây giờ cô chỉ có thể chọn nói chuyện với tôi.”
Giang Nguyệt cảm thấy Tiêu Kỳ Nhiên bị bệnh!
“Được, một tiếng ba mươi triệu!” Giang Nguyệt nhắm mắt lại, thờ ơ nói:
“Từ sân bay đến trung tâm Bắc thành phải mất hai tiếng đồng hồ, phải cần sáu mươi triệu mới được.”
Người đàn ông cười lạnh một tiếng, động tác cực kì dứt khoát lấy điện thoại di động ra.
Không quá mười giây đồng hồ, điện thoại di động của Giang Nguyệt để trong túi cũng rung lên, cô lấy ra thì thấy trong tàì khoản được chuyển thêm một trăm triệu đồng.
“Anh chuyển nhiều quá.” Giang Nguyệt nhìn dãy số kia, mấy lần nuốt nước bọt, cô chỉ là nói đùa thôi, không ngờ tới hắn lại nghiêm túc như vậy:
“Anh chuyển thừa bốn mươi triệu, tôi chuyển lại cho anh.”
“Không cần.” Tiêu Kỳ Nhiên ngắt lời, đem điện thoại di động của cô nhét vào trong túi xách, giọng điệu ngắn gọn xúc tích:
“Hiện tại có thể nói chuyện được chưa?”
Giang Nguyệt chớp chớp mắt, ánh mắt bất giác liếc mắt nhìn màn hình điện thoại di động, trên đó là con số thật giá thật.
Cô lại ngẩng đầu, nhìn gương mặt với nụ cười nửa miệng của người đàn ông, ngay lập tức hạ quyết tâm.
Trò chuyện thì trò chuyện!
Vừa mới trở về Bắc Thành lại có thể kiếm được một trăm triệu nhanh như vậy. Cũng tốt!
“Anh muốn nói chuyện gì?” Giang Nguyệt lập tức lộ ra nụ cười đặc trưng kiểu kinh doanh, khóe môi cong lên một độ cong hoàn hảo:
“Muốn nói chuyện phiếm về thời tiết hôm nay hay là về cuộc sống nhân sinh? Nguyệt Nguyệt sẽ phục vụ tận tâm nha.”
“Nói về phiên tòa ngày mai của đi.” Tiêu Kỳ Nhiên trầm giọng nói, nhìn chăm chú vào Giang Nguyệt:
“Ngày mai cô sẽ ra tòa làm chứng định tội cho Giang Dự, đã sẵn sàng chưa?”
Một câu nói này, nụ cười của Giang Nguyệt lập tức cứng lại, không còn thoải mái giống như vừa rồi nữa:
“Đương nhiên là chuẩn bị tốt rồi, anh hỏi cái này làm gì?”
Tiêu Kỳ Nhiên mím chặt môi, ánh mắt dán chặt vào vẻ mặt của cô, không buông tha một tia cảm xúc dao động nào trên mặt cô: “Xem ra là không rồi!”
Đây là một câu khẳng định.
Giang Nguyệt giật mình, mắt khẽ chớp mấy cái: “Đây là chuyện riêng của tôi, không liên quan gì đến Tiêu tổng.”
"Vụ án lần này về bản chất ảnh hưởng trực tiếp đến lợi ích của Giang San, tôi có quyền được biết trước ngày mai cô sẽ hành xử như thế nào trước tòa.”
Giọng điệu hắn bình tĩnh, giọng nói rất trầm ổn, đặc biệt tùy ý, nhưng lại mang ý thăm dò rõ ràng:
“Tôi không hy vọng ngày mai nghe được tin cô tạm thời thay đổi lời thú tội, để giảm án cho Giang Dự.”
Tiêu Kỳ Nhiên vừa dứt lời, Giang Nguyệt bất ngờ ngước mắt lên, đụng vào đôi mắt đen nhánh như sương mù kia.
Anh đã nhìn thấu cô!